KHÁM
XÉT
Sư
ở núi Vân Cư làm Thủ tọa. Một hôm đến xã Tây Tích, có
một Ông Tăng gặp Sư thưa rằng: Vì xem bài tụng "Người
nữ xuất định" của Sư mà có chỗ ngộ nhập, nên đặc
biệt đến cầu Thủ tọa ấn chứng.
Sư
nói: Ngươi đi đi, chẳng phải!
Tăng
nói: Tôi còn chưa nói chỗ thấy của tôi, tại sao nói chẳng
phải?
Sư
cứ khoát tay liên hồi: Ngươi đi đi, đi đi! Chẳng phải,
chẳng phải!
Tăng
ấy lù mù lui ra.
*
Sư
hỏi Tăng: Chẳng phải tâm, chẳng phải Phật, chẳng phải
vật, ngươi làm sao lãnh hội?
Tăng
đáp: Lãnh.
Sư
nói: Lãnh cái tiên linh bảy đời trong nhà ngươi!
Tăng
liền hét.
Sư
nói: Vừa nói lãnh, nay lại hét, có dính dáng gì đến "chẳng
phải tâm, chẳng phải Phật, chẳng phải vật" đâu!
Tăng
chẳng thể trả lời. Sư đánh đập đuổi ra.
*
Sư
hỏi Tăng: Ta hôm kia ở chỗ ngươi có một câu hỏi. Ngươi
hôm kia đã đáp ta rồi, tại sao hiện nay cứ ngủ hoài vậy?
Tăng
nói: Phải! Phải!
Sư
hỏi: Nói cái gì?
Tăng
nói: Không phải! Không phải!
Sư
đánh luôn 2 gậy rằng: Một gậy đánh ngươi nói phải, một
gậy đánh ngươi nói không phải.
*
Sư
ở trong thất, thường hỏi chư Tăng: Gọi là cây gậy thì
nghịch, chẳng gọi là cây gậy thì trái, không cho nói, không
cho nín, không được ở nơi ý căn suy lường, không được
cho là vô sự, không được theo lời thầy thừa đương (lãnh
nhận), không được im lặng giây lâu, không được lễ bái
như người nữ, không được dạo quanh thiền sàng; không được
quay đầu bỏ đi. Tất cả đều không được. Nói mau đi!
Nói mau đi!
Có
Tăng muốn nói, Sư liền đánh đập đuổi ra. Thời đó ít
có người thấu được cơ xảo này.
Có
Tăng nghe lời kể trên, liền giựt cây gậy.
Sư
nói: Đoạt gậy thì cho ngươi đoạt. Nhưng ta gọi là nắm
tay thì nghịch, chẳng gọi là nắm tay thì trái, vậy ngươi
làm sao đoạt? Rồi ngươi có thể nói "Xin Hòa thượng buông
nắm tay ra!" Ta tạm buông đi, nhưng ta gọi là cột trụ thì
nghịch, chẳng gọi là cột trụ thì trái, thì ngươi làm sao
mà đoạt? Ta gọi là sơn hà đại địa thì nghịch, chẳng
gọi là sơn hà đại địa thì trái, thì ngươi làm sao mà
đoạt?
Khi
ấy có Châu Phong trưởng lão rằng: Tôi xem "lời cây gậy"
của Hòa thượng cũng như ông quan tịch thâu tài sản nhà
họ rồi, lại còn muốn nhà họ nạp đủ tiền thuế.
Sư
nói: Ngươi thí dụ rất hay. Ta muốn ngươi nạp thuế thật,
ngươi không có tiền nạp thì phải tìm cách tự tử, hoặc
nhảy xuống sông hoặc nhảy vào lửa mới có thể chết được.
Chết rồi lại từ từ sống lại. Xưng ngươi là Bồ Tát
thì hoan hỷ, kêu ngươi là ăn trộm thì tức giận, ngươi
vẫn là người xưa kia. Cho nên Cổ Đức nói "Vực thẳm buông
tay, thẳng tự thừa đương, tuyệt hậu tái tô, dối ông chẳng
được". Đến chỗ này mới khế ngộ được "lời cây gậy".
Lại
có một Tăng nghe rồi nói: Xin Hòa thượng buông cây gậy xuống
thì sẽ nói với Hòa thượng.
Sư
buông xuống, Tăng quay đầu bỏ đi. Sư kêu: Thị giả! Nhớ
ông Tăng này.
*
Lại
nữa, Sư đề ra hỏi một Tăng, Tăng nói: Sợ con rùa trong
lu chạy trốn sao!
Sư
xuống thiền sàng tóm chặt Tăng ấy, rồi nói: Lời này của
ai? Nói mau đi!
Tăng
nói: Thực chẳng dám dối ngài. Ấy là Trúc Am Hòa thượng
bảo tôi nói như thế.
Sư
đánh luôn mấy gậy, rằng: Rõ ràng bạch cho các nơi.
*
Sư
lại đề ra hỏi Di Quang, Quang nói: Trưởng lão bày đặt nhiều
như mè như cát.
Sư
nói: Ngươi là trưởng lão thứ mấy?
Quang
nói: Hôm nay đánh bại lão tặc này rồi.
Sư
liền ấn chứng cho.
*
Thị
giả Cận lễ hầu Sư lâu năm, âm thầm tham thoại đầu "Cây
gậy” nhưng chẳng ngộ nhập. Một hôm xin khai thị, Sư nói:
Ta nói một thí dụ cho ngươi, cũng như đem trái vải rất
ngon lột vỏ bỏ hột, rồi đưa tới miệng ngươi mà ngươi
không biết nuốt.
Lễ
bất giác bật cười rằng: Hòa thượng, nếu nuốt là tai
họa.
Hôm
sau Sư hỏi tiếp: Hôm qua ngươi nuốt trái vải rồi lại không
biết mùi vị ư?
Lễ
nói: Nếu biết mùi vị lại càng thêm tai họa.
Sư
liền ấn chứng.
*
Sư
vừa thấy Tăng vào, liền nói: Chẳng phải! Đi ra đi!
Tăng
liền ra, Sư nói: Người lớn như vậy lại bị lời nói xoay
chuyển.
Kế
đó một Tăng khác vào, Sư cũng nói: Chẳng phải! Đi ra đi!
Tăng
ấy lại tiến đến trước mặt. Sư nói: Đã nói với ngươi
chẳng phải, còn đến gần để tìm cái gì?
Liền
đánh đập đuổi ra.
Rồi
một Tăng khác vào nói: Hai Tăng hồi nãy không hiểu ý Hòa
thượng.
Sư
cúi đầu "hứ" một tiếng. Tăng ngơ ngác. Sư đánh đập rằng:
Ngươi lại hiểu được ý của lão Tăng!
*
Sư
vừa thấy Tăng vào liền nói: Ngươi chẳng hiểu! Đi ra đi!
Tăng
cũng ra. Rồi một Tăng nữa vào, Sư nói: Hai Thượng tọa hồi
nãy, một người biết nắm không biết buông, một người
biết buông không biết nắm. Ngươi phân biệt được chăng?
Tăng
nói: Tất cả lãnh thọ rồi.
Sư
hỏi: Sau khi lãnh thọ rồi, có tin tức tốt nào khác chăng?
Tăng
vỗ tay một cái rồi đi ra.
Sư
nói: Để ba mươi năm sau ngộ đi!
*
Sư
hỏi Tăng: "Khi giữa đường gặp người đạt đạo, chẳng
đem nói nín đối đáp" thì thế nào?
Tăng
trân trọng (từ giã) đi ra. Sư ha hả cười to.
Kế
đó một Tăng đến, Sư hỏi: Ta vừa hỏi Tăng ấy "Khi giữa
đường gặp người đạt đạo, chẳng đem nói nín đối đáp"
thì thế nào? Tăng ấy trân trọng đi ra. Ngươi nói nó hiểu
hay không hiểu?
Tăng
muốn vấn tín (chấp tay xá), sư liền đánh đập đuổi ra.
*
Sư
hỏi Tăng: Chẳng làm bạn với vạn pháp là người gì?
Đáp:
Hắn chẳng mặt mũi.
Sư
nói: Vừa mới có một Tăng nói như thế bị đánh đập đuổi
ra rồi.
Tăng
do dự muốn nói, Sư liền đánh.
*
Sư
hỏi Tăng: Công án "trên cây" của Hương Nghiêm (l), ngươi
hiểu như thế nào?
Tăng
đáp: Đối với gió xuân hót chim Cu.
Sư
hỏi: Thượng tọa Hổ Đầu rằng “Chẳng hỏi việc trên
cây, việc dưới cây, nói cho một câu đi” lại là thế nào?