|
.
PHÁP BẢO
ĐÀN KINH
Minh
Trực Thiền Sư Việt dịch
|
|
6.
Phẩm Sám Hối
(Ăn
năn tội trước, chừa bỏ lỗi sau)
Lúc
kia, Đại Sư thấy các quan dân ở Quảng Châu, Thiều Châu,
và bốn phương đồng kéo nhau tụ tập trong núi đặng nghe
pháp, thì Ngài lên tòa giảng mà bảo chúng rằng:
“Chư
Thiện tri thức, hãy lại gần đây. Việc này phải do
trong tánh mình mà khởi ra. Trong cả thảy thời gian, niệm
niệm mình phải lóng sạch tâm mình, mình phải trau sửa nết
hạnh của mình, mình phải thấy pháp thân của mình, mình
phải thấy Phật tâm của mình, mình phải độ và răn lấy
mình, thì đến đây mới là hữu ích, chẳng uổng công lao.
Các vị đã từ phương xa mà đến, đồng hội hiệp tại
chỗ này, ấy là các vị đều có duyên với nhau. Vậy
bây giờ các vị cả thảy phải quỳ xuống. trước hết,
ta truyền cho năm phần Chơn Hương của Pháp Thân Trong Bổn
Tánh Mình, kế ta truyền pháp Sám Hối Không Tướng (Vô Tướng
Sám Hối).
Cả
thảy đồng quỳ.
Sư
nói rằng: “Một là Giới Hương, nghĩa là tâm mình không
tưởng điều quấy, không toan việc dữ, không sanh ghen ghét,
không sanh tham lam giận hờn, không mong cướp hại của người.
Ấy gọi là Giới Hương.
Hai
là Định Hương, nghĩa là xem thấy các cảnh tướng lành dữ
mà tâm mình chẳng tán loạn. Ấy gọi là Định Hương.
Ba
là Huệ Hương, nghĩa là tâm mình không bị ngăn lấp, mình
thường lấy trí huệ mà quán chiếu tánh mình và chẳng tạo
các điều dữ. Tuy mình tu các hạnh lành mà tâm không
chấp trước, thường kính kẻ trên, tưởng kẻ dưới, hay
xót thương những kẻ côi cút nghèo nàn. Ấy gọi là
Huệ Hương.
Bốn
là Giải Thoát Hương, nghĩa là tâm mình không đeo níu vào
một cảnh vật nào, mình chẳng nghĩ điều lành, không tưởng
việc dữ, thong thả suốt thông. Ấy gọi là Giải Thoát
Hương.
Năm
là Giải Thoát Tri Kiến Hương, nghĩa là tâm mình tuy đã không
đeo níu vào một cảnh vật nào, mình chẳng nghĩ điều lành,
không tưởng việc dữ, nhưng chẳng nên trầm không thủ tịch
(đắm vào cảnh không, giữ lòng vắng lặng như loại Vô Ký
Không mà trong phẫm Bát Nhã đã có nói). Phải học rộng,
nghe nhiều, phải biết Bổn Tâm của mình, phải rõ thông đạo
lý của Chư Phật, phải xen lộn trong thế gian mà cứu nhơn
lợi vật, không phải nhơn ngã. Phải đạt ngay cõi Chánh
Giác, Chơn Tánh không đổi dời. Ấy gọi là Giải Thoát
Tri Kiến Hương.
Chư
Thiện tri thức, Chơn Hương này, mỗi phần tự có cái chất
xông thơm bên trong, đừng tìm kiếm nơi ngoài.
Bây
giờ ta truyền cho các vị pháp Sám Hối Không Tướng;
Pháp này tiêu diệt hết các tội trong ba đời (đời trước,
đời nay, và đời sau) khiến cho ba nghiệp (Thân, khẩu, ý)
đều được trong sạch.
Chư
Thiện Tri Thức, hãy đồng xướng lên một lượt và nói theo
ta.
Chúng
đệ tử, từ niệm trước, niệm nay đến niệm sau, niệm
niệm chẳng nhiễm sự ngu mê. Các tội do nghiệp ác ngu
mê đã tạo ra từ trước đều ăn năn, nguyện dứt hết một
lần, hằng chẳng gây lại nữa.
Chúng
đệ tử, từ niệm trước, niệm nay đến niệm sau, niệm
niệm chẳng nhiễm sự ngạo dối. Các tội do nghiệp
ác ngạo dối đã tạo ra từ trước đều ăn năn, nguyện
dứt hết một lần, hằng chẳng gây lại nữa.
Chúng
đệ tử, từ niệm trước, niệm nay đến niệm sau, niệm
niệm chẳng nhiễm sự ganh ghét. Các tội do nghiệp ganh
ghét đã tạo ra từ trước đều ăn năn, nguyện dứt hết
một lần, hằng chẳng gây lại nữa.
Chư
Thiện tri thức, các lời sám hối kể trên gọi là Sám Hối
Không Tướng.
Sao
gọi là Sám? Sao gọi là Hối?
Sám
nghĩa là ăn năn các tội trước của mình. Những tội
do các nghiệp ác ngu mê, ngạo dối, ganh ghét đã tạo ra từ
trước, tất cả ăn năn, hằng chẳng gây lại nữa. Ấy
gọi là Sám.
Hối
nghĩa là ăn năn các lỗi sau của mình. Những tội do
các nghiệp ác ngu mê, ngạo dối, ganh ghét tạo ra, nay đã
giác ngộ rồi, tất cả đều dứt bỏ đời đời, ngày sau
chẳng gây lại nữa. Ấy gọi là hối.
Cho
nên kêu là Sám Hối.
Các
người phàm phu ngu muội chỉ biết ăn năn tội trước của
mình, mà chẳng biết ăn năn lỗi sau. Bởi chẳng ăn năn,
nên tội trước chưa dứt, lỗi sau lại sanh. Tội trước
đã chẳng dứt, lỗi sau lại sanh, thì sao gọi là Sám Hối
được.
Chư
Thiện tri thức, đã sám hối rồi, bây giờ ta cho các ngươi
lập Bốn Điều Thệ Nguyện Lớn. Mỗi người phải dùng
tâm chơn chánh mà nghe ta dạy:
Chúng
sanh không giới hạn trong tâm mình đều thề nguyền hóa độ.
Cả
thảy các điều phiền não chẳng xiết kể trong tâm mình đều
thề nguyền dứt bỏ.
Cả
thảy các pháp môn kể không hết trong tánh mình đều thề
nguyền học cả.
Đạo
Phật cao hơn hết trong tánh mình thề nguyền tu đến thành
công.
Chư
Thiện tri thức, cả thảy các vị há chẳng nói: “Cả thảy
chúng sanh không giới hạn trong tâm mình đều thề nguyền
hoá độ.” ? Thế thì chẳng phải Sư Huệ Năng độ.
Chư
Thiện tri thức, chúng sanh trong tâm mình tức là: Lòng tà mê,
lòng giả dối, lòng bất thiện, lòng ganh ghét, lòng ác độc.
Các tâm này đều gọi là chúng sanh. Mỗi người phải
dùng tánh mình mà độ lấy mình, mới gọi là thiệt độ.
Cả
thảy phiền não chẳng xiết kể đều thề nguyền dứt bỏ,
nghĩa là đem Trí Bát Nhã của tánh mình mà dứt bỏ lòng nghĩ
tưởng giả dối. Thế mới gọi là thiệt học.
Đạo
Phật cao hơn hết thề nguyền tu đến thành công, nghĩa là
đã thường hạ cái tâm, làm việc chơn thành, lìa mê lìa
giác, thường sanh Bát Nhã, bỏ chơn trừ vọng, tức khắc
thấy tánh Phật. Ấy là nghe nói pháp rồi, liền thành
Phật đạo.
Thường
thường tưởng đến việc tu hành là cái chánh pháp tạo nên
sức thề nguyện vậy.
Chư
Thiện tri thức, nay đã phát Bốn Điều Thề Nguyền Lớn rồi,
ta lại truyền cho các vị Lời Răn Dạy Về Pháp Quy Y Không
Tướng.
Chư
Thiện tri thức, phải quy y ba pháp này:
Hãy
quy y các Diệu Giác của tánh mình là pháp tôn quý gồm đủ
cả hai công đức.
|