|
.
PHÁP BẢO
ĐÀN KINH
Minh
Trực Thiền Sư Việt dịch
|
|
8.
Phẩm Đốn Tiệm
(Pháp
tu chứng quả tức khắc và Pháp tu chứng quả từ bậc.)
Lúc
Tổ Sư ở chùa Bửu Lâm tại Tào Khê, thì Thần Tú Đại Sư
ở chùa Ngọc Tuyền tại Kinh Nam. Bấy giờ, cả hai phái
đều diễn hóa rất thạnh hành. Người người đều
xưng Nam Năng Bắc Tú, cho nên mới phân hai phái Đốn và Tiệm
ở phương Nam và phương Bắc. Nhưng các học giả chưa
biết được cái tông thú.
Tổ
Sư mới gọi đại chúng mà bảo rằng: "Pháp vốn là một
tông, còn người thì có Nam và Bắc. Pháp tức là một
giống, còn chỗ thấy thì có mau chậm. Pháp không có
mau chậm. Bởi con người có tánh sáng tối, cho nên mới
gọi là Mau Chậm."
Nhưng
các môn đồ của Sư Thần Tú thường chê Tổ Sư phái Nam
Tông là dốt, không biết một chữ, có chỗ nào hay đâu !
Sư
Thần Tú bảo chúng rằng: "Lục Tổ người đặng cái trí
vô sư (Không thầy dạy mà sáng biết-nd), thâm ngộ Pháp Thượng
Thừa, ta đây chẳng bằng người vậy. Vã thầy ta là
Ngũ Tổ đích thân truyền y pháp cho người, há phải là việc
vô cớ sao? Ta tiếc vì không đi xa được mà gần gủi
với người, nên phải đành chịu ân huệ của vua. Các
ông chớ trì trệ ở đây, khá qua Tào Khê viếng Lục Tổ
mà nghe lời khẩu quyết.
Một
ngày kia, sư Thần Tú bảo môn nhơn là Chí Thành rằng: "Ông
thông minh, đa trí, khá vì ta mà đến Tào Khê mà nghe pháp.
Nếu nghe đặng chỗ nào, hãy hết lòng nhớ lấy, rồi trở
về nói lại cho ta rõ."
Chí
Thành vâng mạng đến Tào Khê, nhập theo đại chúng đến
viếng và cầu dạy, nhưng chẳng nói ở đâu lại. Khi
ấy, Tổ Sư bảo chúng nhơn rằng: "Nay có kẻ trộm pháp ẩn
tại hội này."
Chí
Thành liền bước ra làm lễ, và bày tỏ hết các việc của
Sư Thần Tú dặn.
Sư
rằng: "Ông ở chùa Ngọc Tuyền đến, lẽ ưng là dọ thám."
Đáp:
"Chẳng phải vậy."
Sư
nói: "Sao đặng gọi là chẳng phải?"
Đáp:
"Chưa nói ra thì phải như thế, nói ra rồi thì chẳng phải
vậy."
Sư
hỏi: "Thầy ông dạy chúng thế nào?"
Đáp:
"Thường chỉ dạy đại chúng trụ tâm quán tịnh, ngồi mãi
không nằm."
Sư
nói: "Trụ tâm quán tịnh, ấy là bịnh, chẳng phải Thiền.
Thường ngồi là câu thúc cái thân, đối với đạo lý, có
ích chi đâu !
Hãy
nghe ta kệ:
Khi
sống, ngồi không nằm
Khi
chết, nằm không ngồi
Gốc
thiệt đồ xương thúi
Làm
sao lập công, tội ?"
Chí
Thành lại làm lễ mà bạch rằng: "Kẻ đệ tử theo ở với
Thần Tú Đại Sư, học Đạo chín năm, mà chẳng đặng tỏ
sáng. Nay nghe Hòa Thượng nói một lần, liền tỏ sáng
Bổn tâm. Việc sống thác là lớn, đệ tử xin Hòa Thượng
mở lượng từ bi chỉ dạy."
Sư
rằng: "Ta nghe nói thầy của ông dạy pháp Giới Định Huệ
cho các học giả, nhưng chưa rõ thầy ông nói cái hạnh tướng
của Giới Định Huệ như thế nào. Hãy nói lại cho ta
nghe."
Chí
Thành bạch: "Tú Đại Sư nói: Các điều dữ chớ làm, gọi
là giới. Các điều lành vâng làm, gọi là Huệ.
Giữ ý mình trong sạch, gọi là Định. Thầy tôi nói
như vậy, chưa rõ Hòa Thượng dùng pháp nào mà dạy người?"
Sư
nói: "Nếu ta nói có pháp dạy người, tức là nói dối với
ông. Ta chỉ tùy phương tiện mà giải thoát cho người.
Phương tiện ấy giả gọi là Tam Muội. Cứ như chỗ
thầy ông nói về môn Giới Định Huệ thiệt không thể nghĩ
bàn được. Chỗ ta nói về Giới Định Huệ lại khác."
Chí
Thành bạch: "Giới Định Huệ chỉ hợp có một thứ, thế
nào lại khác?"
Sư
nói: "Pháp Giới Định Huệ của thầy ông để tiếp độ
người đại thừa. Còn pháp Giới Định Huệ của ta
để tiếp độ người Tối Thượng Thừa. Chỗ tỏ hiểu
không đồng, chỗ thấy có mau chậm. Ông nghe chỗ ta nói
với chỗ thầy ông nói, có đồng nhau chăng? Chỗ ta nói
pháp không lìa tánh mình. Lìa Bổn Thể mà nói pháp, là
trước tướng mà nói, thế thì tánh mình thường mê.
Phải biết muôn pháp đều do tánh mình mà khởi dụng, thế
mới thiệt là pháp Giới Định Huệ. Hãy nghe ta kệ:
Tâm
Địa không quấy, thì tánh mình Giới
Tâm
Địa không si, thì tánh mình Huệ
Tâm
Địa không rối, thì tánh mình Định
Không
thêm, không bớt , thì tánh mình Kim Cang
Không
tới không lui, vốn là Tam Muội.
|