-
Lại
đúng
quá
nữa!
Các
con
thật
tuyệt
vời!
Tôn
giả
Xá-Lợi-Phất
gật
đầu:
-
Ðúng
vậy!
Hội
chúng
sa-di
lại
reo
lên:
-
Thiệt
là
cực
kỳ!
-
Sướng
nhỉ!
Chẳng
cần
tu
một
ngày
nào
cả!
-
Người
ta
đã
tu
mấy
a-tăng-kỳ
kiếp
rồi
đấy,
ông
bạn!
Tôn
giả
Xá-Lợi-Phất
xua
tay
tiếp
tục
câu
chuyện:
"-
Chú
bé
bảy
tuổi
đắc
quả
A-La-Hán
chỉ
một
mình
mình
biết,
một
mình
mình
hay,
còn
Trưởng
lão
Tissa
chưa
chứng
cái
gì
cả
nên
mù
tịt.
Trong
thời
gian
ở
tịnh
xá,
Trưởng
lão
đem
tâm
yêu
mến
chú
bé
thật
sự
vì
chú
ngoan
ngoãn,
lanh
lợi,
chăm
chuyên
mọi
việc
trong
ngoài
thật
chu
đáo.
Lại
nữa,
sắc
mặt
chú
bé
lúc
nào
cũng
tươi
vui,
mát
mẻ;
ăn
nói
thì
lễ
độ,
khiêm
cung;
ngồi
nằm
thì
cẩn
trọng,
tỉnh
thức,
đêm
cũng
như
ngày.
Hôm
kia,
Trưởng
lão
Tissa
quyết
định
lên
đường,
về
Kỳ
Viên
tịnh
xá
này
thăm
Ðức
Ðạo
Sư,
bèn
nói
với
chú
sa-di:
"Này
con,
đường
sá
xa
xôi,
sức
vóc
con
thì
không
bao
lăm,
chỉ
mang
theo
cái
gì
cần
thiết
thôi,
tất
cả
những
vật
cồng
kềnh,
nặng
nê,
hãy
để
lại
tịnh
xá
cho
các
vị
đến
sau."
Chú
sa-di
y
lời,
nhưng
chú
cũng
mang
theo
cái
đãy
quá
to,
rõ
là
như
nhái
tha
cóc,
chú
còn
cười:
"Nhẹ
lắm,
không
sao
đâu
bạch
thầy!
Con
chỉ
mang
cái
gì
cần
thiết
cho
bộ
hành
đường
xa."
Suốt
dọc
đường,
Trưởng
lão
Tissa
rơi
từ
ngạc
nhiên
này
đến
ngạc
nhiên
khác.
Khi
Trưởng
lão
ngồi
nghỉ
dưới
gốc
cây
là
chú
nhỏ
dâng
tọa
cụ.
Khi
Trưởng
lão
dừng
chân
giữa
rừng
là
chú
nhỏ
dâng
võng.
Ðêm
ngủ
là
có
đầy
đủ
mùng,
mền,
gối.
Khi
nóng
có
quạt.
Mới
chớm
ho
hen
nhức
đầu
là
có
liền
thuốc
v.v...
Trưởng
lão
Tissa
thốt
lên:
"Thật
tuyệt
vời
thay
cái
chú
sa-di
này!
cái
đãy
của
chú
dường
như
là
có
thần
thông
í!"
Chú
sa-di
cười
cười:
"Do
phước
báu
tu
hành
của
thầy
mà
có
tất
cả
những
thứ
ấy."
Họ
dừng
chân
bên
một
con
sông
mưa
lũ,
xung
quanh
không
có
làng
mạc,
chẳng
thấy
một
bóng
người.
Họ
bèn
tá
túc
tại
chiếc
am
nhỏ
bỏ
hoang,
trong
đó
có
một
chiếc
giường
nhỏ.
Chú
sa-di
nhanh
tay
quét
dọn
và
thỉnh
Trưởng
lão
vào
nghỉ.
Trời
mưa
tầm
tả,
chẳng
có
nhà
nào
mà
khất
thực,
Trưởng
lão
Tissa
nghĩ
rằng
thế
là
hôm
nay
hai
thầy
trò
sẽ
nhịn
đói.
Sau
khi
xả
thiền,
xế
trưa,
ngạc
nhiên
làm
sao,
Trưởng
lão
Tissa
thấy
chú
sa-di
y
áo
chỉnh
tề,
dâng
cúng
vật
thực
nóng
sốt
ngon
lành.
Trưởng
lão
hỏi:
"Con
làm
sao
có
được
những
thứ
này?"
Chú
sa-di
cung
kỉnh
đáp:
"Bạch
thầy,
đi
đường
xa,
con
đã
đề
phòng
sẵn
trong
cái
đãy
của
con
mà!"
Trưởng
lão
Tissa
hoan
hỷ
thọ
thực,
lòng
thầm
cảm
ơn
đã
có
được
một
chú
sa-di
chu
đáo
nhất
Châu
Diêm
Phù
Ðề.
Trời
vẫn
mưa
và
nước
sông
vẫn
dâng
cao.
Họ
đã
ở
lại
đấy
hai
đêm.
Qua
đêm
thứ
ba,
chú
sa-di
tự
nghĩ:
"Ðêm
nay
nếu
ta
ngủ
chung
phòng
thì
Trưởng
lão
sẽ
phạm
giới.
Vậy
ta
đừng
nên
ngủ,
hãy
ngăn
oai
nghi
nằm!"
Vị
Trưởng
lão
cũng
biết
vậy
nhưng
vì
ngủ
quên,
gần
sáng
mới
sực
nhớ,
sẵn
cái
quạt
thốt
nốt,
Trưởng
lão
quay
cán
đập
nhẹ
vào
chỗ
chú
sa-di
thường
nằm:
"Dậy
đi
con,
hãy
ra
ngoài
kia
cho
đến
khi
mặt
trời
mọc."
Vì
trời
tối
đen,
Trưởng
lão
Tissa
không
biết
chú
sa-di
đang
ngồi
kiết
già
trọn
đêm
cạnh
chân
giường,
nên
khi
huơ
quạt
ra,
đầu
nhọn
cán
quạt
đâm
vào
mắt
chú
sa-di,
tròng
mắt
lòi
ra,
máu
chảy
dầm
dề.
Dùng
thiền
định
trấn
giữ
cơn
đau,
lấy
tay
bịt
mắt,
chú
nói:
"Bạch
thầy!
Con
hiểu
chứ,
con
sẽ
ra
ngay!"
Thế
mà
Trưởng
lão
Tissa
chẳng
hay
biết
gì
hết,
quay
lưng
lại,
nằm
ngủ
cho
đến
sáng.
Chú
sa-di
một
tay
bịt
mắt,
nhưng
còn
một
tay,
chú
vẫn
làm
mọi
việc,
chu
toàn
phận
sự
hằng
ngày...
Trưởng
lão
thức
dậy,
chú
sa-di
dâng
nước
ấm
rửa
mặt,
sau
đó
dâng
một
món
cháo
nhẹ;
chú
dâng
bằng
một
tay,
tay
kia
bịt
mắt,
sợ
Trưởng
lão
thấy.
"Sao
vậy?
-
Trưởng
lão
hỏi
-
sao
hôm
nay
con
lại
trở
chứng
vậy?
Ai
đời
dâng
vật
thực
cho
tỳ-khưu
mà
lại
dâng
bằng
một
tay?"
Chú
sa-di
đáp:
"Bạch
thầy,
con
biết
chứ!
Con
biết
cái
gì
đúng
phép
và
cái
gì
không
đúng
phép,
nhưng
quả
thật
cái
tay
bên
này
của
con
không
được
rảnh
rang!"
Nghe
nói
vậy,
Trưởng
lão
mới
chợt
để
ý
tay
kia
chú
đang
ôm
mắt
và
có
máu
chảy
giữa
hai
kẻ
tay:
"Mắt
con
sao
vậy?
Hãy
đưa
ta
xem?"
Chú
sa-di
trấn
an:
"Chẳng
có
gì
quan
trọng
đâu,
bạch
thầy,
một
vết
thương
nhẹ
thôi!
Mong
thầy
an
tâm
và
đừng
chấp
nhất
chuyện
con
dâng
một
tay
là
được!"
Trưởng
lão
nhổm
người
dậy:
"Không
được,
yên
tâm
sao
được
khi
con
đã
lo
mọi
việc
cho
ta,
khi
con
là
chú
sa-di
tốt
đẹp,
hiền
thiện
nhất
trên
đời
này."
Nói
xong,
Trưởng
lão
cầm
tay
xem
mới
thấy
rõ
một
tròng
mắt
lồi
ra,
bèn
hốt
hoảng:
"Sao
vậy?
Chuyện
gì
xảy
ra
với
con
đây?"
Chú
sa-di
thở
dài:
"Chuyện
này
thầy
không
biết
thì
hay
hơn.
Nếu
thầy
bỏ
qua
được
chuyện
này
thì
tốt
biết
bao
nhiêu!"
Chú
sa-di
đã
nói
hết
lòng
như
vậy
nhưng
Trưởng
lão
Tissa
vẫn
không
chịu
bỏ
qua,
nên
chú
phải
kể
lại
tự
sự
đầu
đuôi.
Nghe
xong,
Trưởng
lão
vô
cùng
xúc
động,
tự
nghĩ:
"Ôi!
Lỗi
lầm
của
ta
thật
trầm
trọng
xiết
bao!
Ta
làm
sao
mà
tha
thứ
cho
ta
được
hở
trời?"
Rồi
Trưởng
lão
chấp
hai
tay
lại,
với
thái
độ
đảnh
lễ
đầy
tôn
kính,
Ngài
nằm
trên
đất,
dưới
chân
vị
sa-di,
nói
rằng:
"Hãy
tha
lỗi
cho
ta,
hỡi
chàng
trai
tối
thắng!
Ta
đã
không
biết
điều
này.
Hãy
làm
nơi
cho
ta
nương
tựa,
hỡi
tâm
hồn
cao
cả!"
Chú
sa-di
cung
kính
nâng
tay
và
người
của
vị
Trưởng
lão,
nói
rằng:
"Con
đã
ngại
thầy
có
hành
động
như
thế
này
nên
con
đã
không
nói
ra
-
mà
khi
nói
ra
-
con
chỉ
mong
thầy
dứt
bỏ
mọi
ngờ
vực,
nghi
nan.
Bây
giờ,
sự
việc
thế
rồi,
thầy
không
có
lỗi,
thầy
chẳng
có
gì
đáng
chê
trách,
mà
con
cũng
vậy.
Chỉ
riêng
vòng
luân
hồi,
nhân
quả
trả
vay
trong
các
kiếp
sống
mới
có
lỗi,
mới
đáng
chê
trách
thôi!"
Sau
đó,
chú
sa-di
tìm
cách
an
ủi,
Trưởng
lão
cũng
không
bớt
ăn
năn,
hối
hận.
Vị
Trưởng
lão
không
còn
an
tâm
được
nữa,
khi
cơn
mưa
tạnh,
dòng
sông
đã
lặng,
có
thuyền
bè,
Trưởng
lão
lầm
lũi,
không
nói
không
rằng,
vác
cái
đãy
của
chú
sa-di
lên
đường,
tìm
đến
Ðức
Ðạo
Sư."
Kể
đến
ngang
đây,
Tôn
giả
Xá-Lợi-Phất
im
lặng,
hội
chúng
sa-di
cũng
im
lặng
vì
cảm
động
-
Câu
chuyện
chú
sa-di
của
Trưởng
lão
Tissa
là
như
vậy
đấy,
các
con
thấy
có
điểm
nào
noi
gương?
Một
chú
nói:
-
Học
được
tấm
lòng
nhẫn
nhục,
từ
bi
của
một
vị
Thánh
tí
hon.
-
Học
được
đức
thầm
lặng,
khiêm
tốn
mà
rất
cao
cả!
-
Vị
Trưởng
lão
kia
cũng
rất
tốt,
nhang
ham
ăn,
ham
ngủ
quá!
-
Cái
câu
hay
nhất,
đáng
chiêm
nghiệm
nhất
ở
đây
là
câu:
"Thầy
chẳng
có
gì
đáng
bị
chê
trách
mà
con
cũng
vậy.
Chỉ
riêng
có
vòng
luân
hồi,
nhân
quả
trả
vay
mới
là
có
lỗi,
mới
đáng
bị
chê
trách
thôi!"
-
Câu
ấy
đúng
là
nói
được
cái
ý:
"Chẳng
có
tác
giả,
chẳng
có
thọ
giả
mà
chỉ
có
dòng
nhân
quả,
nghiệp
báo
nó
diễn
tiến,
nó
vận
hành."
Nghe
chúng
sa-di
bàn
luận,
phát
biểu
rất
chính
xác,
Tôn
giả
Xá-Lợi-Phất
rất
vừa
lòng:
-
Các
con
hiểu
hết
cái
tinh
túy
của
câu
chuyện
thì
ta
biết
nói
làm
sao
nữa?
Hội
chúng
cùng
cười.
La-Hầu-La
chợt
nói:
-
Vị
Tôn
giả
sa-di
ấy
ít
nói
lắm,
lúc
nào
cũng
cười
cười,
rất
là
hiền
lành.
Tất
cả
chúng
sa-di
ở
đây
đều
cảm
mến
và
kính
trọng.
-
Ðúng
vậy!
Chính
khi
Trưởng
lão
Tissa
về
gặp
Ðức
Ðạo
Sư,
kể
lại
mọi
chuyện,
nói
rằng
vị
Sa-di
ấy
trong
tâm
bao
giờ
cũng
mát
mẻ,
lòng
vị
ấy
quãng
đại,
vượt
trội,
khó
tìm
thấy
trên
thế
gian
nầy.
Ðức
Ðạo
Sư
xác
nhận
rằng,
con
của
Như
Lai
đã
chấm
dứt
lậu
hoặc
nên
lục
căn
bao
giờ
cũng
vắng
lặng,
thanh
bình.
*
*
*
Sớm
hôm
sau,
mặc
dù
đang
bị
cảm,
lại
phải
nhịn
ăn,
nhưng
vì
giữ
lời
hứa
với
La-Hầu-La,
Tôn
giả
Xá-Lợi-Phất
lại
kể
câu
chuyện
một
Tôn
giả
sa-di
khác
trước
hội
chúng
sa-di
đang
quây
quần
giữa
rừng
cây.
-
Này
các
con
-Tôn
giả
Xá-Lợi-Phất
nói
-
gia
đình
của
sa-di
Samkicca
có
lòng
tin
bất
thối
đối
với
Giáo
Pháp
Ðức
Tôn
Sư,
lại
thường
xuyên
để
bát
cho
ta.
Họ
là
gia
đình
thương
gia
rất
giàu
có.
Khi
người
mẹ
mang
thai
thì
bị
một
cơn
bạo
bệnh,
chết
một
cách
đột
ngột.
Theo
tập
tục,
họ
hỏa
táng
thi
hài
trên
một
giàn
thiêu
ở
nghĩa
địa.
Muốn
cho
xác
được
cháy
mau
hơn,
người
ta
dùng
cây
nhọn
đâm
thủng
bụng,
tim,
ruột
của
tử
thi.
Một
hài
nhi
ló
ra.
Người
ta
khều
đứa
bé
rồi
cũng
đâm
một
vài
nơi
trên
cơ
thể,
và
que
nhọn
đã
đâm
thủng
một
mắt
của
đứa
bé.
Ðể
cho
xác
chết
mau
biến
thành
tro
than,
người
ta
bỏ
than
cục,
than
hòn
lên
trên
rồi
bỏ
đi...
Ngày
hôm
sau,
ra
chỗ
thiêu
xác,
mọi
người
ngạc
nhiên
xiết
bao
khi
thấy
trên
đống
than
hồng
còn
âm
ỉ
cháy,
một
hài
nhi
bé
nhỏ
an
tịnh
như
một
pho
tượng
vàng
ngồi
trên
đài
sen.
Sau
một
hồi
ngơ
ngác
lẫn
kinh
sợ,
họ
bế
trẻ
về
nhà,
cho
vời
các
trưởng
lão
Bà
la
môn
uyên
thâm
tướng
pháp
và
điềm
triệu
đến
tham
vấn.
Họ
tiên
tri
rằng:
-
Nếu
đứa
bé
này
sống
đời
của
một
gia
chủ
thì
phước
báu
của
nó
sẽ
đem
lại
lợi
ích
áo
cơm
cho
gia
đình,
quyến
thuộc
trong
bảy
thế
hệ.
Nếu
xuất
gia
làm
Sa
môn
thì
nó
sẽ
đắc
quả
Thánh
và
có
một
nhóm
đồ
chúng
năm
trăm
người.
Vì
mắt
của
trẻ
bị
đâm
thủng
bởi
cây
que
nên
gia
đình
đặt
tên
cho
đứa
trẻ
là
Samkicca!
Ðến
bảy
tuổi,
đích
thân
trẻ
xin
xuất
gia,
cả
gia
đình
đều
hoan
hỷ:
-
Vậy
thì
chúng
ta
hãy
đặt
đứa
bé
này
dưới
chân
vị
Trưởng
lão
cao
quý
và
xin
cho
nó
làm
Sa
môn.
Hôm
kia,
gia
đình
thương
gia
nọ
thỉnh
ta
đến,
sau
khi
dâng
cúng
vật
thực,
họ
nói
lên
ý
nguyện,
ta
bèn
hoan
hỷ
nhận
lời.
Dẫn
về
tịnh
xá,
sau
khi
dạy
nó
quán
tưởng
năm
điều,
ta
tẩm
ướt
tóc
và
chuẩn
bị
cạo
đầu.
Cũng
như
trường
hợp
sa-di
của
Trưởng
lão
Tissa
vậy,
khi
lưỡi
dao
cạo
vừa
chạm
vào
làn
da
đầu
là
Samkicca
đắc
quả
A-La-Hán
và
đắc
luôn
các
Thắng
trí
của
bậc
thượng
nhân!"
Kể
đến
ngang
đây,
Tôn
giả
Xá-Lợi-Phất
nghỉ
hơi
vì
cảm
thấy
mệt.
Chúng
sa-di
lại
được
dịp
bàn
tán:
-
Thật
là
cực
kỳ!
-
Thiệt
là
sướng!
-
Ðủ
tháng,
đủ
ngày
-
chỉ
cần
một
đụng
chạm
nhẹ,
thế
là
con
gà
chui
ra
khỏi
vỏ
trứng
tức
khắc!
-
Rõ
ràng
là
Samkicca
đã
tự
đầy
đủ
trong
chính
mình
cả
rồi!
Tôn
giả
Xá-Lợi-Phất
khẽ
ho
nhẹ,
nói:
-
Các
con
bàn
luận
đúng
cả
đấy,
giỏi
lắm!
Một
người
hỏi:
-
Tại
sao
than
hồng
như
vậy,
đâm
thủng
như
vậy
mà
trẻ
lại
không
chết,
bạch
thầy?
-
Các
con
-
Tôn
giả
nói
-
Kiếp
cuối
cùng
của
một
vị
A-La-Hán,
không
có
năng
lực
nào
có
thể
làm
vị
ấy
chết
được.
Dẫu
quả
núi
Suneru
đổ
ập
xuống,
đè
lên
mình,
vị
ấy
vẫn
sống
như
thường!
-
Chúng
con
đã
hiểu.
-
Tôn
giả
sa-di
Samkicca
sau
đó
ra
sao
hở
thầy?
Tôn
giả
Xá-Lợi-Phất
nhìn
quanh
hội
chúng:
-
Chuyện
sau
đó
các
con
biết
rồi
mà!
Hôm
nọ,
tại
đây,
các
con
đã
chứng
kiến
việc
năm
trăm
tên
cướp
đã
cải
tà
quy
chánh,
làm
môn
hạ
của
sa-di
Samkicca
về
đảnh
lễ
Ðức
Tôn
Sư
đ?y.
-
Chúng
con
có
nghe,
có
thấy,
nhưng
chưa
rõ
Tôn
giả
Samkicca
dùng
thần
thông
gì
mà
thâu
phục
lũ
cướp
hung
bạo
ấy?
Tôn
giả
đáp:
-
Chẳng
sử
dụng
thần
thông
nào
cả.
Hôm
đó
sa-di
Samkicca
trú
sâu
vào
định
tứ
thiền,
dao
kiếm
của
bọn
cướp
chém
vào
liền
bị
tét,
bị
gẫy
cả.
Chúng
sợ
và
xin
quy
y
làm
Sa
môn,
thế
thôi!
Năng
lực
của
định
tứ
thiền,
dao
kiếm
bất
khả
xâm
phạm
các
con
ạ!
Câu
chuyện
đến
ngang
đây
thì
có
hai
sa-di
từ
đâu
đó,
đột
ngột
xuất
hiện,
đến
quỳ
và
đảnh
lễ
dưới
chân
Tôn
giả
Xá-Lợi-Phất,
cả
hai
đều
bị
hư
mắt!
Tôn
giả
Xá-Lợi-Phất
ân
cần
nắm
tay
hai
người,
quay
qua
chúng
sa-di
giới
thiệu:
-
Này
các
con!
Thật
là
hạnh
phúc
thay
cho
các
con!
Câu
chuyện
mà
ta
đã
kể
cho
các
con
nghe
từ
hôm
qua
đến
giờ
là
nói
về
hai
Tôn
giả
sa-di
này:
đây
là
sa-di
của
Trưởng
lão
Tissa,
người
hư
mắt
trái;
đây
là
sa-di
Samkicca,
người
hư
mắt
phải.
Cả
hai
vị
đều
là
những
sa-di
tối
thượng,
là
hai
ngôi
sao
sáng
giữa
hội
chúng
sa-di,
các
con
hãy
lấy
đó
mà
noi
gương
cho
phẩm
hạnh
tu
tập
của
mình!
Hội
chúng
sa-di
đều
hớn
hở
bao
quanh
lại.
Người
thì
đảnh
lễ.
Người
thì
chấp
tay.
Người
thì
đứng
ngẩn
ngơ
chiêm
ngưỡng!
Người
thì
nhè
nhẹ
bước
đến
sờ
tay,
sờ
y
áo
với
vô
vàn
cảm
tình
thương
mến
và
quý
trọng.
Tôn
giả
Xá-Lợi-Phất
nghe
trong
tâm
tràn
đầy
hoan
hỷ.
--- o0o ---
Mục
lục - [01] -
[02]
- [03] - [04]
- [05]
[06]
- [07]
- [08] - [09]
- [10] - [11]
--- o0o ---
| Mục lục Tác giả |
Tủ sách Phật Học
|
Chân thành
cảm ơn Đạo hữu Bình Anson đã gởi tặng tập sách này
Trình bày : Nhị Tường
Cập nhật ngày:
01-04-2002
Nguồn: www.quangduc.com
Về danh mục