Chương
13: Chánh Niệm (Sati)
Chánh
niệm là phiên dịch từ ngôn ngữ Pali qua chữ Sati. Sati là
hoạt động cụ thể. Nghĩa chính xác của nó là gì? Không
thể có một câu trả lời chắc chắn được, nhất là theo
ngôn từ. Từ ngữ được phát minh ra ở mức độ biểu tượng
của tâm và dùng diễn tả những thể tính qua tư tưởng phân
phối ký hiệu. Chánh niệm là trạng thái trước khi biểu
tượng hình thành, nó không bị ràng buộc bởi lý lẽ.
Tuy thế, chánh niệm có thể kinh nghiệm được — tương đối
dễ làm — và có thể diễn tả miễn là bao giờ bạn vẫn
luôn ghi nhớ rằng, lời nói thì cũng giống như ngón tay chỉ
trăng, chứ không phải là mặt trăng. Cái kinh nghiệm thật
sự thì nằm vượt xa từ ngữ và ký hiệu. Chánh niệm có
thể diễn tả trong nhiều cách, thể, dạng khác hơn những
gì đang được dùng ở đây mà vẫn hoàn toàn đúng như thường.
Chánh
niệm là một tiến trình vi tế mà bạn đang dùng trong giây
phút hiện tại. Thật ra, tiến trình này vượt xa ngoài phạm
vi ngôn từ nhưng cũng không làm cho nó trở nên không thực
tế. Mà còn trái ngược nữa, chánh niệm là sự thật được
kết tạo thành ngôn từ — mà ngôn từ thì thường chỉ là
chiếc bóng mờ của sự thật. Cho nên, rất ư là quan trọng
để hiểu rằng mọi vấn đề được nhắc ra ở đây chỉ
là sự tương tự để gượng nói ra mà thôi. Nó sẽ không
thể hiện trọn vẹn cái ý, vì bản chất của vấn đề thì
nằm rất xa lý lẽ lời nói. Chỉ có thể kinh nghiệm mà thôi.
Phương pháp tu thiền Minh Sát được đưa vào sử dụng bởi
đức Phật từ hai mươi lăm thế kỷ trước đây, là một
hệ thống cho hoạt động tâm lý, một cách dành riêng đối
trị trạng thái chánh niệm không liên tục.
Khi
bắt đầu lưu ý một điều gì đó, có một sát-na thời gian
của sự chú tâm đơn thuần phát sinh, sát-na này là lúc ngay
trước khi sự khái niệm hóa xảy ra để nhận dạng sự kiện.
Đó chính là thời kỳ cho Chánh niệm. Thông thường, thời
kỳ này thì rất ngắn. Chỉ một chớp mắt khi bạn tập trung
nhìn vào sự việc, hay tập trung tâm vào một đối tượng,
chỉ lúc trước khi bạn thể hiện cụ thể nó, cột nó vào
tâm hiện tại và cô lập nó khỏi tất cả những thứ khác.
Nó xảy ra ngay lúc trước khi bạn nghĩ về nó — trước khi
tâm của bạn nói, “Ô, nó là con chó.” Dòng chú ý trong
phút giây đó của sự chú tâm đơn thuần là Chánh Niệm.
Trong sát-na tâm ngắn ngủi đó, bạn kinh nghiệm một vật
thể như vô-thể, cảm nhận một dòng năng lưu thật vi tế
trong phút giây của kinh nghiệm đơn thuần đang cài khớp với
tất cả sự thật mà không có gì ngăn cách. Chánh niệm thì
rất giống những gì bạn nhìn thấy bằng cái nhìn ngoại
vi, nó trái ngược hẳn với lối nhìn bình thường, chủ quan.
Nhưng giây phút li ti, không tiêu điểm này, sự chú tâm bao
gồm một trí tuệ thâm sâu sẽ bị mất đi khi bạn tập trung
tâm mình và cụ thể hóa cái đối tượng thành một vật
thể. Trong quá trình nhận thức tương đối, từng giai đoạn
của chánh niệm thì biến chuyển quá nhanh nên không thể quan
sát kịp. Chúng ta có thói quen phung phí sự lưu ý của mình
vào những phần sau đó, tập trung vào khái niệm, nhận diện
ra khái niệm, đặt tên cho nó, và hơn tất cả, trói buộc
vào trong dòng tâm hành, tạo ra những tư tưởng về nó. Cái
sát-na chánh niệm ban đầu đã biến mất một cách nhanh chóng
tự bao giờ rồi. Mục đích của tu thiền Minh Sát là để
huấn luyện chúng ta kéo dài cái thời gian của sự tỉnh giác.
Khi
Chánh niệm được bền vững nhờ thực hành theo những phương
pháp đúng đắn, bạn thấy rằng, kinh nghiệm này rất là
uyên thâm và nó thay đổi toàn bộ thế giới quan của bạn.
Trạng thái quan niệm này cần phải học, nhưng cần hơn nữa
là sự tu tập thường xuyên, bền bỉ. Một khi đã học được
rồi, bạn sẽ thấy ra chánh niệm có rất nhiều lãnh vực
rất hứng thú.
Những
đặc tính của Chánh Niệm
Chánh
niệm là phản ánh tư duy. Nó phản chiếu những gì đang xảy
ra trong hiện tại và chính xác như-nó-là, không có một chút
gì thiên vị.
Chánh
niệm là sự quan sát không có phán đoán. Một khả năng của
tâm quan sát mà không có phê phán. Với khả năng này, hành
giả thấy sự việc mà không có kết án hay phán xét, không
bị ngạc nhiên bởi bất cứ gì. Hành giả đơn giản đón
nhận một sự kiện theo cùng một phong cách giống nhau như
những gì nó-là, không quyết định, không đánh giá, mà chỉ
quan sát. Xin ghi nhớ là, khi chúng tôi nói, “Cá nhân không
quyết định và không đánh giá,” có nghĩa là thiền giả
quan sát những kinh nghiệm giống như là một khoa học gia đang
quan sát một đối tượng dưới kính hiển vi mà không có
một quan niệm đã được định trước, mà chỉ thấy nó
như-nó-là. Cùng theo chiều hướng ấy, thiền giả nhận ra
Vô thường, Bất toại nguyện, và Vô ngã.
Một
cách tâm lý, chừng như không thể nào chúng ta có thể quan
sát khách quan những gì đang xảy ra bên trong, nếu cùng thời
không chấp nhận những gì đang xuất hiện ở tâm. Điều
này chỉ đúng đối với trạng thái tâm khó chịu. Để có
thể quan sát nỗi sợ hại của mình, chúng ta phải công nhận
là mình đang lo sợ. Chúng ta không thể nào xem xét sự trầm
cảm của mình khi chưa hoàn toàn chấp nhận nó. Tương tự
như thế cho sự tức giận, dao động, chán nản, và những
trạng thái cảm giác khó chịu. Bạn không thể nào kiểm nghiệm
thứ gì đó trong khi bạn chưa thể chấp nhận được sự
tồn tại của nó. Bất kỳ kinh nghiệm nào bạn có, chánh
niệm chỉ chấp nhận nó. Nó chỉ là một cố sự của đời
sống, một đối tượng để chú tâm như những sự việc
khác. Không hãnh diện, không xấu hổ, không bị đe dọa —
những gì ở đó, tất cả ở đó, không gì hơn.
Chánh
niệm là sự theo dõi vô tư, không đứng vào một bên nào,
không bị ngăn ngại vào những gì được hiểu ra. Nó chỉ
nhận thức. Chánh niệm không bị mê đắm bởi những trạng
thái tâm tốt và không cố gắng lẫn tránh những trạng thái
tâm không tốt; cũng không đeo bám theo sự dễ chịu hay trốn
chạy cảm giác khó chịu. Chánh niệm nhìn tất cả kinh nghiệm
một cách bình đẳng, mọi tư tưởng, cảm giác như nhau. Chánh
niệm không chơi trò ưa thích, không bưng bít, không ức chế.
Chánh
niệm không phải là sự tỉnh giác dựa trên khái niệm. Một
thuật ngữ khác cho Sati là “sự chú tâm đơn thuần”. Không
phải là suy tư, không hợp tác với tư tưởng hay khái niệm,
không trói buộc vào ý niệm hay hồi ức, chánh niệm chỉ
ngắm nhìn, để ý đến kinh nghiệm, nhưng không so sánh với
bất kỳ gì. Nó không đặt tên hay xếp loại đối tượng,
chỉ quan sát mọi thứ giống như nó mới gặp lần đầu,
không phân tích dựa trên sự phản ảnh và ký ức. Nó chỉ
là kinh nghiệm trực giác về những gì đang xảy ra mà
không có sự hiện diện phương tiện truyền đạt của tư
duy. Nó đến trước hơn tư tưởng trong quá trình hình
thành cảm giác.
Chánh
niệm là sự tỉnh giác ở phút giây hiện tại, xảy ra ở
đây và bây giờ. Nó là sự quan sát những gì đang
xảy ra ở phút giây này. Vĩnh viễn ở trong hiện tại, thay
đổi một cách dai dẵng như con sóng bạc không ngừng nhấp
nhô theo thời gian. Nếu bạn đang nhớ về vị giáo viên lớp
hai của mình, thì đó là ký ức. Khi bạn có chú tâm
là mình đang nhớ về thầy cũ, thì đó là chánh niệm.
Nếu kế tiếp, bạn khái niệm hóa cả tiến trình và tự
nhủ thầm, “Ô, mình đang nhớ,” đó là suy nghĩ.
Chánh
niệm là sự cảnh giác không ích kỷ. Nó xảy ra mà
không đề cập tới bản ngã. Hành giả có chánh niệm nhìn
tất cả hiện tượng mà không ám chỉ gì đến khái niệm
như “tôi”, “của tôi”, hay “thứ của tôi.” Ví dụ,
giả sử có cơn đau ở nơi chân trái của bạn. Thông thường
ý thức sẽ nói, “tôi bị đau.” Nếu có chánh niệm, hành
giả chỉ đơn giản ghi nhận cảm giác như là một cảm thọ,
mà không dán thêm cái khái niệm “tôi.” Chánh niệm giữ
cho hành giả không thêm bớt bất kỳ sự nhận thức nào vào
cảm thọ, không tăng cường thêm hay nhấn mạnh bất cứ gì.
Hành giả chỉ quan sát chính xác những gì đang có ở đó
— không có sự bóp méo, xuyên tạc nào cả.
Chánh
niệm là sự nhận biết vô cùng tận. Trong chánh niệm,
hành giả không dốc hết sức để đạt đến một kết quả
nào cả, không cố gắng hoàn thành bất kỳ việc gì. Khi có
chánh niệm, người ấy đang kinh nghiệm sự thật trong giây
phút hiện tại về bất kỳ thể dạng nào đang có. Không
có gì để đạt đến, mà chỉ có sự quan sát mà thôi.
Chánh
niệm là sự nhận biết về những biến đổi. Nó đang
quan sát cái dòng kinh nghiệm đang trôi chảy, nghiên cứu sự
kiện đang thay đổi liên tục. Chánh niệm đang luôn thấy
sinh khởi, tăng trưởng, và hoại diệt của tất cả mọi
hiện tượng. Chánh niệm theo dõi một cách liên tục hiện
tượng từng sát-na, quan sát tất cả — sinh lý, tâm lý hay
cảm thọ — bất kỳ những gì hiện đang xảy ra trong tâm.
Hành giả chỉ ngồi êm lặng để theo dõi cuộc trình diễn.
Chánh niệm là sự quan sát bản chất của từng hiện tượng
đi qua, theo dõi nó khởi sinh ra sao và hoại diệt như thế
nào. Nhìn ra xem nó tạo cảm thọ ra sao và chúng ta phản ứng
thế nào đối với nó, nó gây ảnh hưởng tới những lãnh
vực khác làm sao. Trong chánh niệm, hành giả là một quan sát
nhân khách quan với việc làm duy nhất là tra xét liên tục
những cuộc trình diễn của thế giới bên trong. Vui lòng ghi
nhớ điểm này. Trong chánh niệm, hành giả theo dõi cái vũ
trụ bên trong. Thiền giả đang phát triển chánh niệm sẽ
không quan tâm đến vũ trụ bên ngoài. Nó vẫn tồn tại đó,
nhưng trong khi tu tập, lãnh vực nghiên cứu của hành giả
là kinh nghiệm từng tư tưởng, cảm giác, nhận thức của
mình. Trong tu tập, mình chính là phòng thí nghiệm cho chính
mình. Cái thế giới bên trong có một khối tài liệu khổng
lồ dùng vào việc phản ảnh lại cái thế giới bên ngoài
và hơn thế nữa. Khám nghiệm những tài liệu này sẽ dẫn
đến sự giải thoát.
Chánh
niệm là thể nhập vào sự quan sát. Thiền giả vừa
là người dự phần và cũng vừa là người quan sát trong cùng
một lúc. Hành giả theo dõi sự xúc động hay cảm giác sinh
lý của mình, đồng thời cũng đang biết được chúng trong
cùng lúc đó. Chánh niệm thì không phải là một sự nhận
biết do vận dụng trí óc, mà chỉ đơn thuần là sự nhận
biết. Ẩn dụ về phản ảnh tư tưởng thì không thể dùng
ở trường hợp này. Chánh niệm là khách quan, nhưng không
có nghĩa là lạnh lùng hay vô cảm. Nó là kinh nghiệm tỉnh
thức về đời sống, sự thể hợp nhạy bén trong tiến trình
biến đổi không ngừng của cuộc đời.
Nếu
muốn dùng ngôn ngữ để diễn tả Chánh niệm thì đây là
một việc cực kỳ khó khăn — không phải vì bởi nó phức
tạp, mà là vì, nó quá đơn giản và rộng mở. Trở ngại
này cũng xảy ra tương tự trong những lãnh vực khác trong
kinh nghiệm kiếp người. Điều cơ bản nhất thì bao giờ
cũng là điều khó nắm bắt nhất. Tra xem trong tự điển thì
bạn sẽ thấy một ví dụ điển hình. Những ngôn tự dài
thường hay có định nghĩa súc tích, còn những từ ngữ căn
bản ngắn gọn như “cái” và “thì” thì lại có định
nghĩa dài đến nhiều trang giấy. Trong vật lý, những hàm
số khó nhất luôn diễn đạt những điều cơ bản nhất —
chẳng hạn như những hệ cơ bản quan yếu nhất của cơ học
lượng tử. Chánh niệm là chức năng trước khi biểu tượng
hình thành. Bạn có thể đùa giỡn với những tín hiệu, ngôn
từ trọn cả đời, nhưng sẽ không thể nào hiểu thấu chúng
trọn vẹn. Chúng ta sẽ không bao giờ diễn đạt được ý
kiến của mình cho trọn vẹn, xem nó là cái gì, nhưng chúng
ta có thể nói được, nó làm được gì.
Ba
hoạt động căn bản
Chánh
niệm có ba hoạt động căn bản. Chúng ta có thể dùng những
hoạt động này như là những định nghĩa thực dụng cho từng
mệnh đề: (a) Chánh niệm nhắc cho chúng ta về những gì chúng
ta nên chú tâm lúc đang làm; (b) Chánh niệm nhìn sự việc
như-nó-là; và (c) Chánh niệm nhìn sâu vào bản chất của
tất cả mọi hiện tượng. Hãy đi sâu vào chi tiết của những
định nghĩa này hơn.
(a)
Chánh niệm nhắc cho chúng ta về những gì chúng ta nên
chú tâm lúc đang làm. Trong tu thiền, bạn đặt sự
chú tâm của mình vào một đối tượng. Khi tâm bị trôi dạt
khỏi điểm tựa này, thì chánh niệm nhắc nhở rằng ,tâm
của bạn đang lang thang và những gì bạn cần nên làm vào
lúc này. Chánh niệm mang tâm của bạn về lại với đề mục.
Tiến trình này xảy ra một cách nhanh chóng và không có sự
đàm thoại bên trong. Chánh niệm không phải là tư duy. Tu tập
nhiều lần, sẽ thiết lập nên chức năng này như là một
thói quen tâm lý, và sẽ theo bạn cho hết khoảng đời còn
lại. Thiền giả nghiêm túc luôn luôn có sự chú tâm đơn
thuần về sự cố trong mọi thời, ngày này sang ngày kế tiếp,
dù cho có ngồi tọa thiền hay không. Đây là điều lý tưởng
cao thượng cho những ai tu tập trong nhiều năm mới có được.
Những thói quen ở trong tư tưởng qua nhiều năm tháng và đã
bám chặt vào cách hành xử của chúng ta. Cách duy nhất là
vun bón chánh niệm liên tục, bền bỉ trong thời gian dài tương
đương. Chỉ khi nào chánh niệm hiện hữu, bạn mới nhận
thấy ra thời điểm mình bị mắc kẹt trong mô hình tâm thức.
Chỉ khi nào nhận biết rồi, bạn mới rút ra khỏi tiến trình
hoạt động tư tưởng được. Chánh niệm mang sự chú tâm
của bạn trở về lại điểm tập trung đúng đắn. Nếu bạn
đang tọa thiền, thì điểm tập trung của bạn sẽ là đề
mục thiền. Nếu bạn không đang ở trong buổi tọa thiền,
chánh niệm sẽ chỉ áp đặt sự chú tâm vào chính nó, chỉ
đơn thuần nhận biết những gì nổi lên mà không dính mắc
— “À, cái này phát sinh… và bây giờ tới cái này.. và
bây giờ…”
Chánh
niệm cùng trong một lúc, biết tự chú tâm đơn thuần và
phát huy chức năng nhắc nhở chúng ta có chú tâm nếu đang
bị mất. Chú tâm đơn thuần là đang nhận biết. Chánh niệm
tái lập chính nó, bằng cách nhận biết rằng nó đang vắng
mặt. Ngay khi bạn nhận biết mình không còn có sụ chú tâm,
thì sự chú tâm trở lại với bạn ngay lập tức.
Chánh
niệm tạo ra cảm giác khác biệt riêng cho nó trong ý thức.
Nó có phong vị — sáng, rõ, năng động. Tư tưởng nhận thức
thì nặng nề, thô kệch, và cầu kỳ. Nhưng một lần nữa,
đây cũng chỉ là ngôn từ. Sự tu tập riêng của bạn sẽ
cho bạn thấy ra sự khác biệt. Sau đó, bạn có lẽ nghĩ ra
những ngôn từ diễn đạt theo cách nhận biết dồi dào của
mình. Nên nhớ, thực hành mới là điều chính yếu.
(b)
Chánh niệm nhìn sự việc như-nó-là. Chánh niệm
không thêm vô hay bớt ra một điều gì tới sự hiểu biết,
không bóp méo gì cả. Sự chú tâm đơn thuần chỉ nhìn vào
những gì trổi dậy. Tư tưởng nhận thức phủ kín sự việc
lên trên kinh nghiệm, làm cho chúng ta trĩu nặng với khái niệm
và ý tưởng, nhận chìm ta trong cơn xoáy mạnh của đau thương,
lo âu, sợ hãi, và tưởng tượng. Khi có sự chú tâm, bạn
không còn đùa giỡn nữa, mà chỉ ghi nhận một cách chính
xác những gì phát sinh trong tâm, rồi tới sự việc khác.
“À, cái này.. rồi cái này.. và giờ thì đến cái này.”
Thật là rất đơn giản.
(c)
Chính niệm nhìn sâu vào bản chất của tất cả mọi
hiện tượng. Chỉ duy có chánh niệm mới có thể nhận
biết ra ba nét đặt thù chính mà Phật giáo dạy về chân
đế rốt ráo. Trong kinh điển Pali, chúng được gọi là Vô
thường, Khổ, và Vô ngã — sự vắng mặt của một tự ngã
trường tồn. Những sự thật này không trình bày trong kinh
điển như một giáo điều, rồi đòi hỏi một niềm tin mù
quáng. Phật giáo cảm thấy rằng, chân lý thì phải phổ thông
toàn thế giới và hiển nhiên cho bất kỳ một ai muốn tra
xét theo một đường lối đúng đắn. Chánh niệm là một
phương pháp để điều tra. Tự thân của chánh niệm có sức
mạnh làm bộc lộ sự thật ở tầng mức thâm sâu nhất,
sẳn có cho sự quan sát của con người. Ở mức độ kiểm
tra vi tế, hành giả thấy được: (a) Tất cả những sự vật
vốn tồn tại một cách tạm thời, đã bị điều kiện hóa;
(b) Bất kỳ sự thể nào trong thế gian rồi cũng sẽ đưa
đến tình trạng bất toại nguyện, và (c) Vốn không có một
thật thể không đổi và thường hằng, mà chỉ có một tiến
trình mà thôi.
Chánh
niệm hoạt động giống như là một kính hiển vi điện tử.
Nó làm việc ở mức độ tinh vi, có thể giúp con người thấy
trực tiếp những sự thật. Những sự thật này, người ta
vẫn thường nhận diện sau khi kiến tạo trong lãnh vực tư
tưởng
ý thức theo lý thuyết mà thôi. Chánh niệm có thể thấy rõ
đặc tính Vô thường của mỗi nhận thức, thấy được tính
tạm thời và hoại diệt của mọi sự vật có thể nhận
biết, và thấy ra tính Bất toại nguyện vốn có của tất
cả pháp điều kiện. Từ đó, hành giả hiểu biết ra không
có lý do gì phải dính mắc vào bất cứ buổi trình diễn
nào đi qua tâm. Bình an và hạnh phúc không thể nào tìm được
theo cách này. Cuối cùng, Chánh niệm cho thấy tất cả hiện
tượng vốn Vô ngã, chứng minh ra rằng, chúng ta luôn chọn
lựa một cách tùy tiện những mớ nhận thức, rồi bữa chẻ
chúng ra từ dòng kinh nghiệm luôn thay đổi, sau đó khái niệm
hóa chúng thành những sự kiện, như là một vật thể riêng
biệt, bền vững. Chánh niệm có thể thấy tất cả những
thứ này, chứ không phải nghĩ về chúng, mà là thấy một
cách trực tiếp.
Khi
chánh niệm được phát triển toàn vẹn, ba đặc tính của
sự thật sẽ được thấy một cách trực tiếp, tức thời,
và không cần sự can thiệp của tư tưởng ý thức. Thật
ra, những đặc tính này vốn hợp nhất, và không thật sự
tồn tại riêng biệt. Chúng đơn thuần chỉ là kết quả của
sự phấn đấu trong tiến trình xây dựng nền tảng cho Chánh
niệm, và thể hiện nó qua những biểu tượng tư tưởng cồng
kềnh, không thích hợp của ý thức. Chánh niệm là một tiến
trình, nhưng không xảy ra từng bước. Nó là quá trình thuộc
chính thể luận, xảy ra như một thể chung: bạn nhận thấy
sự thiếu chánh niệm, và sự nhận thấy ấy lại chính là
kết quả của chánh niệm. Chánh niệm là chú tâm đơn thuần,
và chú tâm đơn thuần là nhận biết sự việc chính xác như-nó-là
mà không có sự bóp méo; và nhìn nó theo chiều hướng của
chân đế: vô thường, khổ, và vô ngã. Tất cả xảy ra trong
vài sát-na tâm. Nhưng điều này không có nghĩa là, bạn lập
tức đạt đến sự giải thoát (không còn có những khuyết
điểm của con người), mà chỉ là kết quả của phút giây
chánh niệm đầu tiên mà thôi. Học cách hội nhập những
tư liệu này vào trong đời sống tri thức của mình, lại
là một tiến trình hoàn toàn khác hẳn. Còn học để kéo
dài trạng thái chánh niệm liên tục cũng là một giai đoạn
khác nữa. Nhưng chúng đều là những qui trình đầy hứng
khởi và xứng đáng để gắng sức.
Chánh
niệm (Sati) và Thiền Minh Sát tuệ (Vipassana)
Chánh
niệm là trọng tâm của thiền Minh Sát và là chìa khóa cho
cả qui trình. Nó vừa là mục đích và cũng vừa là
giải pháp dùng để đi tới cuối đường. Bạn có chánh niệm
bằng cách sống trong sự chú tâm. Có một từ ngữ Pali khác
được dùng tương đương với Chánh niệm là Appamada, có nghĩa
là không cẩu thả hay sự vắng bóng của trạng thái điên
rồ. Người để ý liên tục đến những gì đang thật sự
xảy ra trong tâm mình sẽ đạt đến trạng thái tỉnh táo
tột bực.
Theo
ngôn ngữ Pali, Sati cũng bao hàm ý nghĩa là ghi nhớ. Nó không
phải là ký ức theo sự nhận biết của ý tưởng và hình
ảnh trong quá khứ, mà là rõ ràng, trong sáng, trực tiếp,
không dùng ngôn từ để biết cái gì và không phải cái gì,
cái gì đúng và cái gì không đúng, về cái gì chúng ta đang
làm và nên làm thế nào về sự việc. Chánh niệm nhắc nhở
hành giả áp dụng sự chú tâm vào đối tượng đúng đắn
ở thời điểm thích hợp và xử dụng chính xác mức năng
lượng cần thiết thể hoàn thành công việc tu tập. Khi năng
lượng này được áp dụng đúng mức, hành giả có thể trụ
bền bỉ trong trạng thái yên tĩnh và cảnh giác. Chừng bao
lâu trạng thái này tồn tại, thì những chướng ngại hay
kích thích tâm lý không thể nổi lên — không có tham, sân,
khát vọng hay lười biếng. Nhưng loài người chúng ta hay làm
sai, và hay lập lại nhiều lần. Không kể đến những phấn
đấu chân thành, thiền giả thỉnh thoảng để cho chánh niệm
trốn mất và rồi bắt gặp mình đang bị mắc kẹt trong niềm
hối tiếc, hay những thất bại của kiếp người. Chính chánh
niệm nhận ra sự thay đổi kia, và cũng là nó nhắc nhở thiền
sinh áp đặt năng lượng cần thiết để thoát ra khỏi trạng
thái thất niệm. Những lần lẫn trốn này, xảy ra hết lần
này sang lần khác, nhưng sẽ ít dần theo sự tu tập. Một
khi chánh niệm đẩy những tâm ô uế sang một bên, thì những
trạng thái tâm lành mạnh mới có chỗ sinh khởi. Sự ghét
bỏ sẽ được thay thế bằng tâm Từ, buông xả thay cho khát
vọng. Chánh niệm nhận ra sự thay đổi và nhắc nhở thiền
giả duy trì sự bén nhạy của tâm, để kéo dài những trạng
thái tốt này. Chánh niệm giúp cho sự phát triển trí tuệ
và lòng bi mẫn, bằng không chúng không thể nào trưởng thành
trọn vẹn.
Cơ
cấu tư duy nằm dấu sâu kín trong tâm, khiến ta chấp nhận
những gì tâm cho là kinh nghiệm tốt đẹp-dễ chịu, và tránh
né những gì xấu xa-khó chịu. Hệ thống cơ cấu này đưa
đến những trạng thái mà chúng ta cần huấn luyện mình phải
tránh — những thứ như là tham lam, khát khao, ghét bỏ, ác
cảm, và ganh tỵ. Chúng ta chọn giải pháp tránh né những
chướng ngại này, không phải là vì mình phạm tội lỗi theo
nhận xét của người thế gian, mà là bởi vì chúng có xu
hướng ép buộc; chúng điều khiển tâm và nắm bắt trọn
vẹn sự chú tâm; chúng quấn quít, quay cuồng trong chu kỳ
tư tưởng, tách rời chúng ta khỏi thực chất của đời sống.
Những
chướng ngại này không thể nào sinh khởi khi có sự hiện
diện của Chánh niệm. Chánh niệm là sự chú tâm vào sự
thật ở phút giây hiện tại. Do đó, nó đối lập trực diện
với những trạng thái tâm bàng hoàng vì đang bị chướng
ngại. Chỉ khi nào chúng ta để cho chánh niệm của mình tuột
mất, thì cái cơ cấu tiềm ẩn kia sẽ nắm quyền ngay —
gom tóm, bám víu, và khước từ — để rồi sự kháng cự
nổi lên và che khuất đi tỉnh giác. Chúng ta không còn nhận
ra sự thay đổi đã và đang diễn ra — vì bởi quá bận rộn
với những tư tưởng thù hận, hay tham muốn, hay là những
gì khác gần giống như thế. Nếu là một người không có
tu tập thì sẽ tiếp tục tình trạng này không biết đến
bao giờ, còn là một thiền giả thì sẽ nhận biết ra những
gì đang xảy ra. Chính Chánh niệm nhận biết sự thay đổi
này, rồi cố gắng duy trì chính nó lâu dài ra, để đừng
cho sự chướng ngại trở lại. Như vậy, chánh niệm là liều
giải độc đặc biệt dành riêng cho những triền cái. Nó
vừa được dùng để điều trị, mà cũng dùng để ngăn ngừa.
Chánh
niệm trọn vẹn và bền vững là một trạng thái vắng mặt
hoàn toàn những luyến chấp vào bất cứ gì trên thế gian.
Nếu chúng ta có thể duy trì trạng thái này, thì không còn
chướng ngại nào nữa có thể cản trở bước tiến của
chúng ta đi đến sự giải thoát ra khỏi những khuyết điểm
con người. Chánh niệm không phải là sự tỉnh giác bên ngoài.
Nó nhìn sự kiện ở mức độ sâu thẵm bên dưới của khái
niệm và quan điểm. Sự quan sát thậm thâm này sẽ dẫn đến
sự tin chắc mà không còn có bất kỳ một mảy may phân vân
nào cả. Nó biểu hiện tự thân một cách khẳng định như
là một sự chú tâm kiên định và bền vững, không tàn héo,
và không bao giờ lơ đễnh.
Sự
chú tâm xem xét tinh thuần, rõ nét không chỉ giữ cho những
chướng ngại tránh xa, mà còn làm bộc trần những cơ cấu
của chúng và hũy diệt dần chúng đi. Chánh niệm làm trung
hòa sự ô nhiễm trong tâm. Kết quả sẽ là một cái tâm không
bị lem luốc và không bị tổn thương, hoàn toàn không bị
ảnh hưởng bởi những thăng trầm của đời sống nữa.