CHƯƠNG
6
CƠ
THỂ NỘI TẠI
Bản
thể hiện tiền là cái tôi sâu thẳm nhất của bạn
Trước
đây ông đã bàn về tầm quan trọng của việc bắt rễ sâu
vào bên trong hay lưu trú ở cơ thể. ông có thể giải thích
ý nghĩa của việc làm ấy không?
Cơ
thể có thể trở thành điểm tiếp cận để bước vào lãnh
địa của Bản thể hiện tiền. bạn hãy tiến sâu hơn vào
đó ngay Bây giờ.
Tôi
vẫn chưa hoàn toàn chắc rằng mình hiểu trọn vẹn ý nghĩa
của Bản thể hiện tiền.
“Nước
ư? Bạn muốn nói gì thể? Tôi không hiểu”. đây là điều
một con cá sẽ nói nếu như nó có tâm trí của con người.
Xin
hãy ngưng cố gắng tìm hiểu Bản thể hiện tiền. Bạn đã
từng thoáng thấy Bản thể hiện tiền, nhưng tâm trí sẽ
luôn luôn cố gắng nhồi nhét nó vào một chiếc hộp nhỏ,
rồi gán cho nó một nhãn hiệu. Điều đó không thể thực
hiện được. Nó không thể trở thành đối tượng của kiến
thức. Trong Bản thể hiện tiền, chủ thể và khách thể hòa
nhập thành một, thành nhất thể.
Bản
thể hiện tiền có thể được cảm nhận như là cái Tôi
đang hiện hữu mãi mãi trong hiện tại, vượt ra ngoài tên
tuổi và hình tướng. Cảm nhận để biết rõ rằng bạn đang
hiện hữu và lưu trú trong trạng thái bắt rễ sâu xa đó
chính là giác ngộ, chính là sự thật trong lời nó của Chúa
Jesus rằng ngài sẽ giải phóng cho bạn vậy.
Giải
thoát khỏi cái gì?
Thoát
khỏi ảo tưởng cho rằng bạn không là gì khác hơn cơ thể
vật chất và tâm trí của bạn. cái “ảo tưởng về tự
ngã” này, như Đức Phật đã gọi như thế, là sai lầm cốt
lõi. Thoát khỏi nỗi sợ hãi trong vô số ngụy trang của nó
như là hậu quả không thể tránh được của ảo tưởng ấy
– nỗi sợ hãi vốn thường xuyên hành hạ bạn bao lâu bạn
còn cảm nhận cái tôi của mình từ cái hình tướng mong manh
và phù du này. Và thoát khỏi tội lỗi, vốn là đau khổ mà
bạn bất thức gây ra cho bản thân mình và cho những người
khác bao lâu mà cảm nhận một cách ảo tưởng về cái tôi
này còn chi phối các suy nghĩ, lời lẽ, và hành động của
bạn.
Nhìn
xa hơn các lời lẽ
Tôi
không thích cụm từ tội lỗi. Nó ám chỉ rằng tôi đang bị
phán xét và thấy mình có tội.
Tôi
có thể hiểu điều đó. Trải qua bao thế kỷ, nhiều quan
điểm và giải thích sai lầm đã tích lũy quanh các thuật
ngữ như tội lỗi chẳng hạn, do thiếu hiểu biết, ngộ nhận,
hay khát vọng quyền lực, nhưng chúng lại chứa đựng cốt
tủy của chân lý. Nếu bạn không có khả năng nhìn xa hơn
các giải thích ấy và do đó không nhận ra được thực tại
mà thuật ngữ đó ám chỉ, thì đừng sử dụng nó. Đừng
để bị vướng mắc vào các từ ngữ, bởi vì từ ngữ chẳng
qua là phương tiện để đạt được cứu cánh. Nó là một
khái niệm trừu tượng. Chẳng khác gì tấm biển chỉ đường,
từ ngữ nhắm đến ý nghĩa vượt xa hơn bản thân nó. Từ
mật ong không phải là mật ong. Bạn có thể tìm hiểu và
thảo luận lâu chừng nào tùy thích, nhưng bạn sẽ không thực
sự hiểu rõ nó cho đến khi nếm nó. Sau khi đã nếm qua, thì
từ ngữ “mật ong” hóa ra kém quan trọng hơn đối với
bạn. Bạn sẽ không còn bị trói buộc vào nó nữa. Tương
tự, bạn có thể thảo luận hay suy nghĩ về cụm từ Thượng
Đế không ngớt trong quãng đời còn lại của bạn, nhưng
phải chăng việc ấy có nghĩa là bạn biết rõ hay thậm chí
thoáng thấy cái thực tại mà từ ngữ ấy ám chỉ? Thực
ra, làm như vậy chỉ nhằm gắn bó một cách ám ảnh với
một tấm biển chỉ đường, với một tượng thần do tâm
trí bày đặt ra mà thôi.
Trường
hợp ngược lại cũng hay xảy ra là: nếu vì lý do nào đó
bạn không thích cụm từ mật ong, thì chính lý do đó có thể
ngăn cản bạn nếm thứ chất này. Nếu bạn có phản cảm
rất gay gắt với cụm từ Thượng đế, vốn là một hình
thức gắn bó tiêu cực với nó, thì bạn không thể chỉ chối
bỏ thuật ngữ ấy mà còn chối bỏ cả đến thực tại ấy.
Dĩ nhiên, tất cả điều này có liên hệ nội sinh với tình
trạng đồng hóa giữa tâm trí của bạn.
Cho
nên, nếu một từ ngữ không còn tác dụng đối với bạn
nữa, hãy buông bỏ nó và thay thế nó bằng một từ ngữ
khác thực sự có tác dụng. Nếu không thích cụm từ tội
lỗi, bạn hãy dùng các cụm từ khác như mê muội, bất thức,
hay điên rồ chẳng hạn. Làm như thế có thể đưa bạn đến
gần chân lý, đến gần thực tại đằng sau từ ngữ hơn
so với một từ ngữ đã bị lạm dụng quá lâu rồi như cụm
từ tội lỗi này, và cũng giúp bạn bớt mặc cảm phạm tội
hơn.
Tôi
cũng không thích những cụm từ ấy. Chúng hàm ý tôi có gì
đó không ổn, như thể tôi đang bị phán xét vậy.
Dĩ
nhiên bạn có gì đó không ổn rồi – và bạn không bị phán
xét.
Tôi
không có ý xúc phạm cá nhân bạn, nhưng phải chăng bạn không
thuộc khối nhân loại đã tàn sát hơn một trăm triệu đồng
loại của mình chỉ trong thế kỷ 20 thôi sao?
Ông
muốn nói tội phạm liên đới ư?
Không
phải là vấn đề phạm tội. Nhưng bao lâu bạn còn bị tâm
trí vị ngã điều khiển, thì bấy lâu bạn vẫn thuộc về
sự điên rồ tập thể. Có lẽ bạn chưa tìm hiểu thật
sâu sắc hoàn cảnh của nhân loại trong tình trạng bị thống
trị bởi tâm trí vị ngã. Hãy quan sát thật kỹ nỗi sợ
hãi, sự thất vọng, tính tham lam, và sự bạo hành đang lan
tràn khắp mọi nơi. Hãy quan sát sự dã man tàn ác và nỗi
thống khổ trên qui mô không thể tưởng tượng mà loài người
đã gây ra và còn tiếp tục gây ra cho nhau cũng như cho các
dạng sinh vật khác trên hành tinh này. Bạn không cần phải
lên án. Chỉ quan sát trơn thôi. Đó là tội lỗi. Đó là điên
rồ. Đó là mê muội, là vô tri, là bất thức. Trên tất cả,
đừng quên quan sát tâm trí của chính bạn. Hãy tìm hiểu
nguồn gốc của sự điên rồ nơi đó.
Tìm
kiếm thực tại vô hình và bất hoại của bạn
Ông
đã nói đồng hóa với hình tướng vật chất của chúng ta
là một bộ phận của ảo tưởng, vậy thì cơ thể này, vốn
là hình tướng vật chất, làm sao có thể giúp ông cảm nhận
được Bản thể hiện tiền?
Cơ
thể mà bạn nhìn thấy và xúc chạm được không thể đưa
bạn tiến sâu vào Bản thể hiện tiền được. Nhưng cái
cơ thể vật chất hữu hình đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài,
hay đúng ra nó chỉ cho ta một cảm nhận giới hạn và méo
mó về một thực tại sâu thẳm bên dưới nó mà thôi. Trong
trạng thái nối kết tự nhiên với Bản thể hiện tiền của
bạn, thực tại sâu thẳm này có thể cảm nhận được từng
khoảnh khắc như là cơ thể nội tại vô hình, như là sự
hiện trú sinh động bên trong bạn. Cho nên, “lưu trú cơ thể”
chính là cảm nhận cơ thể từ bên trong, cảm nhận sự sống
bên trong cơ thể, và nhờ đó biết được rằng bạn hiện
hữu vượt ra khỏi cái hình tướng bên ngoài ấy.
Nhưng
đó chỉ mới là bước khởi đầu trong cuộc du hành hướng
nội vốn sẽ đưa bạn tiến sâu hơn nữa vào một lãnh địa
tuy vô cùng tĩnh lặng và an bình mà cũng tràn đầy sức mạnh
lớn lao và sự sống thật mãnh liệt. Thoạt đầu, bạn có
thể chỉ thoáng thấy nó thôi, nhưng nhờ đó bạn sẽ bắt
đầu nhận ra mình không chỉ đơn thuần là một mảnh vụn
vô nghĩa trong một vũ trụ lạ lẫm, dật dờ trong thoáng chốc
giữa sinh và tử, lãnh thọ một vài khoái lạc ngắn ngủi
để rồi phải chịu khổ đau và sau cùng bị tan biến đi.
Bên dưới hình tướng bề ngoài của mình, bạn đang kết
nối vối một thứ gì đó thật bao la, thật vô lượng và
vô cùng linh thiêng, đến mức không thể nghĩ bàn được –
mà giờ đây tôi đang nói đến. Bàn về nó, tôi không nhằm
cống hiến cho bạn một điều gì đó để bạn tin tưởng,
mà nhằm giúp bạn biết cách tự mình tìm hiểu nó.
Bạn
bị tách rời khỏi Bản thể hiện tiền bao lâu tâm trí bạn
còn thu hút hết toàn bộ chú ý của bạn. khi tình hình này
diễn ra – và nó không ngừng xảy ra cho hầu hết mọi người
– bạn không còn lưu trú trong cơ thể mình được. tâm trí
thu hút toàn bộ ý thức của bạn và chuyển hóa nó thành
chất liệu của tâm trí, khiến cho bạn không thể ngừng suy
nghĩ được. Suy nghĩ bị cưỡng bách không thể dừng lại
được đã trở thành một căn bệnh tập thể. Toàn bộ cảm
nhận về con người của bạn lúc ấy xuất phát từ hoạt
động của tâm trí bạn. Do không còn bám rễ vào Bản thể
hiện tiền nữa, cho nên cái tôi của bạn trở thành
một cấu trúc tâm trí dễ bị tổn thương và mãi mãi nghèo
nàn, nó sản sinh ra một loại xúc cảm căn bản chiếm phần
ưu thế gọi là sợ hãi. Lúc ấy thứ duy nhất thực sự quan
trọng thiếu vắng trong cuộc sống của bạn chính là tri kiến
về cái tôi sâu thẳm của bạn – cái thực tại vô hình
và bất hoại của bạn.
Muốn
cảm nhận được Bản thể hiện tiền, bạn cần phải triệu
hồi ý thức, giải thoát nó ra khỏi phạm vi khống chế của
tâm trí. Đây là một trong các nhiệm vụ thiết yếu nhất
trong chuyến du hành tâm linh của bạn. Nó sẽ giải phóng phần
lớn ý thức trước đây đã bị giam hãm vào vòng suy nghĩ
vô bổ và có tính cưỡng chế. Để thực hiện thật hiệu
quả nhiệm vụ này, bạn chỉ cần dời trọng tâm chú ý ra
khỏi tâm trí rồi tập trung vào bên trong cơ thể, nơi mà
Bản thể hiện tiền thoạt đầu được cảm nhận như là
trường năng lượng vô hình đem lại sự sống cho cái mà
bạn xem là cơ thể vật chất của mình.
Kết
nối với cơ thể nội tại
Giờ
đây xin bạn hãy thử qua cách thực hành kết nối với cơ
thể nội tại như sau. Lúc đầu động tác nhắm mắt lại
có thể hữu ích cho bạn. Sau này, khi việc “lưu trú ở cơ
thể” đã trở nên thuận lợi và tự nhiên rồi thì động
tác nhắm mắt sẽ không còn cần thiết nữa. Hãy hướng chú
ý của bạn vào cơ thể. Cảm nhận nó từ bên trong. Phải
chăng cơ thể bạn đang sống? Sự sống có hiện hữu ở bàn
tay, cánh tay, cẳng chân và bàn chân - ở bụng, ở ngực của
bạn không? Liệu bạn có thể cảm nhận được trường năng
lượng tinh tế tràn ngập toàn bộ cơ thể và đem lại sự
sống mạnh mẽ cho mọi cơ quan và mọi tế bào trong cơ thể
mình không? Bạn có thể cảm nhận nó đồng thời ở tất
cả mọi bộ phận trong cơ thể như là một trường năng lượng
duy nhất hay không? Không ngừng tập trung cảm nhận cơ thể
nội tại của bạn trong một thời gian ngắn. Đừng mảy may
suy nghĩ đến nó. Chỉ cảm nhận trơn thôi. Càng chú tâm nhiều
chừng nào, thì cảm nhận này sẽ càng rõ ràng mạnh mẽ hơn
bấy nhiêu. Bạn sẽ cảm thấy như thể mọi tế bào đang
trở nên sống động hơn, và nếu bạn là người có óc tưởng
tượng mạnh mẽ, bạn có thể thấy hình ảnh cơ thể mình
đang phát sáng. Mặc dù một hình ảnh như thế có thể nhất
thời có lợi cho bạn, nhưng bạn hãy cứ tập trung chú ý
vào cảm giác chứ đừng chia sẻ cho bất kỳ hình ảnh nào.
Một hình ảnh, dù đẹp đẽ hay có sức mạnh đến đâu đi
nữa, dù sao cũng chỉ là hình tướng mà thôi; vì vậy nó
sẽ hạn chế cơ hội thâm nhập sâu hơn của bạn.
-ooOoo-
Cảm
nhận về cơ thể nội tại của bạn thì vô tướng, bao la
vô tận, và sâu thẳm khôn dò. Bạn luôn có thể tiến vào
sâu hơn nữa. nếu không thể cảm nhận được nhiều ở giai
đoạn này, bạn hãy hướng sự chú ý đến bất cứ cảm
giác nào bạn có thể thọ nhận được. Có lẽ đó chỉ là
cảm giác hơi tê buồn ở bàn tay hay bàn chân, nhưng cũng đủ
tốt vào lúc này rồi. Chỉ nên tập trung chú ý vào cảm nhận
đó thôi. Cơ thể bạn đang trở nên sống động. Sau này,
chúng ta sẽ thực hành thêm nữa. Giờ đây, xin hãy mở mắt
ra, nhưng vẫn tiếp tục chú ý đến trường năng lượng nội
tại của cơ thể ngay cả khi bạn đảo mắt nhìn quanh căn
phòng. Cơ thể nội tại nằm ở giữa nhân thân có hình tướng
của bạn và cái tôi tinh chất của bạn, cái bản tính đích
thực của bạn. Đừng bao giờ đánh mất sự xúc chạm với
nó.
Chuyển
hóa thông qua thân xác
Tại
sao hầu hết các tôn giáo đều lên án hoặc chối bỏ xác
thân? Dường như các hành giả tâm linh luôn luôn xem thân xác
là vật chướng ngại hay thậm chí là căn nguyên của tội
lỗi.
Tại
sao rất ít hành giả chứng đạo?
Ở
bình diện xác thân, con người rất giống các loài động
vật. Tất cả các chức năng căn bản của thân xác chúng
ta – khoái lạc, khổ đau, hô hấp, ăn uống, đại tiểu tiện,
ngủ, thôi thúc kết đôi và sinh sản, và dĩ nhiên cả sinh
và tử nữa – đều chẳng khác gì chúng. Rất lâu sau khi
rơi từ trạng thái ân sủng và nhất thể xuống trạng thái
ảo tưởng mê muội, con người bỗng nhiên thức tỉnh trong
cái dường như là thân xác loài vật – và họ vô cùng bối
rối. “Đừng tự dối mình nữa. Mi chẳng hơn gì một con
vật”. Hiện trạng này dường như là sự thật rành rành
trước mắt họ. Nhưng thật khó mà dung nạp nổi một sự
thật rành rành trước mắt họ. nhưng thật khó mà dung nạp
nổi một sự thật như vậy. Ông Adam và bà Eva thấy mình
trần truồng, rồi họ đâm ra sợ hãi. Sự chối bỏ một
cách bất thức bản chất loài vật của họ rất nhanh chóng
hình thành. Mối đe dọa có thể bị thống trị bởi các thôi
thúc có tính chất bản năng thật mãnh liệt và quay ngược
vể tình trạng bất thức hoàn toàn quả là một mối đe dọa
rất thực tế. Sự xẩu hổ và các cấm kị xuất hiện quanh
một số bộ phận cơ thể và các chức năng thân xác, nhất
là chức năng tình dục. Ánh sáng ý thức của họ chưa đủ
mạnh để làm quen với bản chất thú vật của mình, để
cho phép nó hiện hữu và thậm chí hưởng thụ khía cảnh
ấy của họ - đừng nói gì đến việc tiến sâu vào khía
cạnh ấy để phát hiện tính linh thiêng ẩn giấu bên trong
nó, thực tại bên trong ảo tưởng. Cho nên họ đã làm những
gì họ phải làm. Họ bắt đầu ly khai khỏi thân xác của
mình. Rồi giờ đây họ xem mình sở hữu một thân xác, chứ
không đơn thuần chính là thân xác ấy.
Khi
các tôn giáo ra đời, sự ly khai này càng dứt khoát hơn dưới
dạng tín niệm “mi không phải là thân xác của mi”. Vô
số người ở phương Đông và phương Tây trải suốt nhiều
thế kỷ đã nỗ lực tìm kiếm Thượng đế, sự cứu rỗi,
hay giác ngộ thông qua sự chối bỏ thân xác. Nỗ lực này
mang hình thức chối bỏ các khoái lạc vật chất, nhất là
tình dục, ăn chay hay nhịn ăn, và các lối tu luyện khổ hạnh
khác. Thậm chí họ còn gây đau đớn cho xác thân nhằm cố
gắng làm suy yếu hay trừng phạt nó, bởi vì họ xem thân
xác là dấu hiệu của tội lỗi. Theo đạo Kitô, lối tu tập
này thường được gọi là khổ tu. Còn những người khác
thì nỗ lực thoát khỏi thân xác bằng cách tiến vào trạng
thái hôn mê xuất thần hay tìm kiếm các kinh nghiệm ngoài
xác thân. Hiện nay nhiều người vẫn còn làm như thế. Người
ta kể lại rằng ngay đến Đức Phật cũng đã thực hành
chối bỏ thân xác bằng cách nhịn ăn và các hình thức khổ
hạnh cực đoan suốt 6 năm ròng, nhưng nài đã không đạt
được chí nguyện, và mãi đến sau khi từ bỏ lối tu tập
khổ hạnh này ngài mới giác ngộ được.
Sự
thật là không có người nào giác ngộ được nhờ biện pháp
chối bỏ hay chiến đấu với xác thân hay nhờ kinh nghiệm
vượt ngoài thân xác. Mặc dù một kinh nghiệm như thế có
thể rất mê hoặc và có thể giúp bạn thoáng thấy trạng
thái giải thoát khỏi hình tướng vật chất, nhưng sau cùng
bạn sẽ luôn luôn phải quay trở lại thân xác, vốn là nơi
mà việc chuyển hóa cốt yếu diễn ra. Sự chuyển hóa thực
hiện thông qua thân xác, chứ không bằng cách xa rời nó. Đây
là lý do giải thích tại sao không có vị đạo sư chân chính
nào bênh vực chiến đấu hay từ bỏ thân xác, mặc dù các
môn đồ duy tâm trí của họ vẫn làm như thế.
Trong
số các giáo lý cổ xưa liên quan đến thân xác, chỉ còn
sót lại một số mảnh vụn rời rạc, như tuyên bố sau đây
của Chúa Jesus: “Toàn bộ thân xác của ngươi sẽ tràn đầy
ánh sáng” chẳng hạn, hay các câu chuyện huyền thoại như
niềm tin cho rằng Chúa Jesus không hề trút bỏ thân xác mà
hợp nhất với nó và “lên thiên đàng” hay “thăng thiên”
cùng với nó. Cho đến nay hầu như không ai hiểu được các
mảnh vụn nấy hay ý nghĩa ẩn dụ của một số huyền thoại
như thế, và niềm tin “mi không phải là thân xác của mi”
đã phổ biến khắp nơi, dẫn đến sự chối bỏ thân xác
và cố gắng thoát khỏi sự ràng buộc của nó. Vô số hành
giả vì vậy đã bị ngăn ngại không đạt được sự hiện
thực tâm linh để tiến đến giác ngộ.
Phải
chăng người ta có thể khám phá lại các giáo lý đã thất
truyền về tầm quan trọng của thân xác hay xây dựng lại
chúng từ các mảnh vụn hiện hữu?
Không
cần phải làm điều đó. Tất cả các giáo lý tâm linh đều
xuất xứ từ một Nguồn Cội chung.theo ý nghĩa đó, vẫn luôn
luôn có một vị đạo sư duy nhất, thị hiện dưới nhiều
hìh tướng khác biệt nhau. Tôi là vị đạo sư ấy, và bạn
cũng vậy, một khi chúng ta tiếp cận được cái Nguồn Cội
bên trong ấy. Vì vậy con đường đi đến đóchính là con
đường thông qua cơ thể nội tại. Mặc dù tất cả giáo
lý tâm linh đều xuất phát từ Nguồn cội chung ấy, một
khi chúng được diễn đạt thành lời và được ghi chép lại
thì hiển nhiên chúng chẳng qua chỉ là các cụm tập hợp
từ ngữ – và mỗi từ ngữ cũng chỉ là một tấm biển
chỉ đường, như chúng ta đã thảo luận trước đây. Tất
cả những giáo lý ấy là các tấm biển chỉ đường quay
trở về Nguồn Cội.
Tôi
đã từng bàn về Chân Lý ẩn náu bên trong cơt hể, nhưng
vì bạn tôi sẽ đúc kết lại các giáo lý đã thất truyền
của các vị đạo sư ấy – vì vậy, đây là một tấm biển
chỉ đường khác. Bạn hãy cố gắng cảm nhận cơ thể nội
tại của mình khi bạn lắng nghe hay đọc tập sách này.
Bài
thuyết giảng về thân xác
Cái
cấu trúc vật chất dày đặc theo nhận định của bạn được
gọi là thân xác vốn lệ thuộc vào bệnh tật, tuổi già,
và cái chết, rốt cuộc là phi thực – rốt cuộc không phải
là bạn. Chính sự ngộ nhận về cái thực tại tinh túy vốn
vượt ra ngoài vòng sinh tử của bạn, và tình trạng đánh
mất sự kết nối với Bản thể hiện tiền do các hạn chế
của tâm trí đã khiến cho thân xác được xem là chứng cứ
cho niềm tin hão huyền của tâm trí bạn vốn ẩn giấu vẻ
tráng lệ của cái thực tại tinh túy và bất diệt của bạn.
Đừng chú tâm đến bất cứ thứ gì khác trên con đường
tìm cầu Chân Lý, bởi vì bạn sẽ không tìm thấy nó ở bất
cứ nơi đâu ngoài thân xác của bạn.
Đừng
chiến đấu chống lại thân xác, bởi vì làm như thế chẳng
khác gì chiến đấu chống lại thực tại của chính bạn.
bạn chính là thân xác của bạn. Cái thân xác mà bạn nhìn
thấy và sờ mó được chỉ là tấm màn mỏng manh huyễn hoặc.
Bên dưới nó là cơ thể nội tại vô hình, là cánh cổng
dẫn vào Sự Sống Bất Nhị Thiện. Thông qua cơ thể nội
tại ấy, bạn kết nối không thể phân cách được với Sự
Sống Duy Bất Nhị Thiên này – với các bất sinh bất diệt
hiện trú vĩnh hằng. Thông qua cơ thể nội tại, bạn mãi
mãi hợp làm một vối Thượng đế trong trạng thái nhất
thể.
Hãy
bám rễ sâu vào bên trong
Bí
quyết là kết nối thường xuyên với cơ thể nội tại của
bạn – luôn luôn cảm nhận nó. Cảm nhận này sẽ nhanh chóng
sâu sắc hơn và chuyển hóa duộc đời bạn. Ý thức tập
trung vào cơ thể nội tại càng nhiều, thì tần số rung động
của nó càng cao, giống như ngọn đèn càng sáng thêm khi bạn
vặn nút biến trở đế gia tăng cường độ dòng điện vậy.
Ở
mức độ năng lượng khá cao này, tâm lý tiêu cự không thể
tác động đến bạn được nữa, và bạn có khuynh hướng
chiêu cảm các tình huống mới phản ánh tần số cao này.
Nếu
bạn tận lực hướng chú ý vào cơ thể nội tại, bạn sẽ
được neo vào cái Bây giờ. Bạn sẽ không đánh mất bản
thân cho thế giới bên ngoài, và không đánh mất bản thân
cho tâm trí của bạn. Các ý nghĩ và xúc cảm, sợ hãi và
dục vọng, có thể vẫn còn ở đó đến một mức độ nhất
định, nhưng chúng sẽ không chiếm lĩnh bạn được.
Xin
hãy xét xem chú ý của bạn đang tập trung ở đây vào
khoảnh khắc này. Bạn đang lắng nghe tôi, hoặc giả bạn
đang đọc các dòng chữ này. Đó là điểm chú ý của bạn.
Bạn cũng đang để ý phơn phớt đến cảnh vật chung quanh,
đến những người khác, và vân vân. Ngoài ra, có thể một
hoạt động tâm trí nào đó hiện hành xung quanh đều bạn
đang nghe hay đang đọc, một lời chú giải của tâm trí chẳng
hạn. Song lẽ, không thứ nào trong số đó thu hút toàn bộ
chú ý của bạn. Hãy xét xem cùng lúc ấy liệu bạn có thể
tiếp xúc với cơ thể nội tại của mình không. Hãy lưu giữ
phần nào chú ý vào bên trong, chớ để cho nó trôi đi hết.
Hãy cảm nhận toàn bộ cơ thể bạn từ bên trong như là một
trường năng lượng duy nhất, như thể bạn đang lắng nghe
hay đang đọc các dòng chữ này với toàn bộ cơ thể bạn
vậy. Bạn hãy thực tập theo lối này trong những ngày tháng
sắp tới.
Đừng
để cho tâm trí và thế giới bên ngoài thu nhiếp hết mọi
chú tâm của bạn. Tất nhiên là bạn tập trung vào công việc
mình đang làm, nhưng đồng thời cũng cảm nhận cơ thể nội
tại bất cứ lúc nào có thể được. Hãy cắm rễ sâu vào
bên trong. Rồi quan sát xem liệu tình hình này làm thay đổi
trạng thái ý thức của bạn và phẩm tính của việc bạn
đang làm đến mức nào.
Bất
kỳ lúc nào phải chờ đợi ở bất cứ nơi đâu, bạn hãy
sử dụng khoảng thời gian đó để cảm nhận cơ thể nội
tại của mình. Bằng cách này, các tình huống ách tắc giao
thông và xếp hàng chờ đợi đều trở thành khoảng thời
gian rất thú vị. Thay vì mặc tình cho tâm trí phóng chiếu
bản thân ra khỏi cái Bây giờ, bạn hãy tiến sâu hơn vào
cái Bây giờ bằng cách thâm nhập hơn nữa vào cơ thể.
Nghệ
thuật cảm nhận cơ thể nội tại sẽ phát triển thành một
lối sống hoàn toàn mới lạ, thành trạng thái thường xuyên
nối kết với Bản thể hiện tiền, và sẽ đem lại cho cuộc
sống của bạn một chiều sâu mà trước đây bạn chưa hề
biết đến.
Thật
dễ dàng hiện trú như là chủ thể quan sát tâm trí khi bạn
cắm rễ thật sâu vào bên trong cơ thể. Bất kể điều gì
xảy ra ở bên ngoài, không có gì lay động bạn được nữa.
Nếu
không hiện trú – và lưu trú ở cơ thể luôn luôn là một
khía cạnh cốt yếu của sự hiện trú – bạn sẽ tiếp tục
bị điều khiến bởi tâm trí cảu mình. Kịch bản trong đầu
mà bạn đã học hỏi được tự rất lâu rồi, tức là khuôn
định tâm trí, sẽ thống trị suy nghĩ và hành vi của bạn.
Bạn có thể thoát khỏi nó torng thoáng chốc mà hiếm khi kéo
dài được lâu. Tình hình này đặc biệt đúng khi sự việc
gì đó “hóa ra bất ổn” hay khi bạn bị mất mát hoặc
gặp phải rắc rối nào đó. Phản ứng này được cung cấp
nhiên liệu bởi xúc càm căn bản duy nhất làm nền tảng cho
trạng thái ý thức bị đồng hóa với tâm trí: đó là nỗi
sợ hãi.
Cho
nên khi gặp phải những thử thách kiểu đó, như vận luôn
luôn như thế, bạn hãy tạo thói quen lập tức tiến sâu vào
bên trong và tập trung chú ý càng nhiều càng tốt vào trường
năng lượng bên trong cơ thể mình. Tình hình này không cần
phải kéo dài, chỉ chừng vài giây là được. Nhưng bạn cần
phải thực hiện ngay khi thử thách ấy xuất hiện. Bất cứ
trì hoãn nào cũng sẽ để cho phản ứng xúc cảm có điều
kiện phát sinh và chiếm lĩnh con người bạn. Khi tập trung
chú ý vào bên trong để cảm nhận cơ thể nội tại, bạn
tức thời trở nên tĩnh lặng và hiện trú, bởi vì bạn đang
giải thoát ý thức ra khỏi tâm trí. Nếu một phản ứng là
cần thiết cho tình huống ấy, thì nó sẽ xuất phát từ bình
diện sâu thẳm này. Giống như mặt trời chiều sáng rực
rỡ hơn ngọn đèn sáp, Bản thể hiện tiền linh thông hơn
tâm trí của bạn rất nhiều.
Bao
lâu còn hữu thức tiếp xúc với cơ thể nội tại của mình,
bấy lâu bạn còn giống như một cội cây cắm rễ thật sâu
vào lòng đất, hay như một tòa nhà có nền móng sâu và vững
chắc. Thí dụ sau rút ra từ một dụ ngôn của Chúa Jesus vốn
thường hay bị giải thích sai lạc về người thợ xây dựng.
một người xây nhà trên cát, không có nền móng, khi bão tố
và lũ lụt ập đến, ngôi nhà bị cuốn trôi theo dòng nước.
Còn người kia thì đào móng thật sâu, cho đến khi gặp lớp
đá mới xây nhà, nên ngôi nhà của anh ta không bị lũ lụt
cuốn trôi đi.
Trước
khi tiến vào cơ thể, hãy biết khoan dung
Tôi
cảm thấy rất khó chịu khi cố gắng tập trung chú ý vào
cơ thể nội tại của mình. Có cảm giác bối rối và đôi
chút buồn nôn, vì vậy tôi không thể trải nghiệm những
điều ông đang nói đến.
Cảm
giác của bạn là một xúc cảm còn vương vấn lại mà có
lẽ trước đây bạn không hề biết, cho tới khi bạn bắt
đầu chú ý đến cơ thể mình. Nếu trước hết bạn không
lưu ý đến nó, thì xúc cảm ấy sẽ ngăn cản bạn tiếp
xúc với cơ thể nội tại vốn nắm sâu bên dưới xúc cảm.
Chú ý không có nghĩa là bạn bắt đầu nghĩ đến nó, mà
có nghĩa là chỉ đơn thuần quan sát xúc cảm ấy, cảm nhận
nó một cách toàn triệt, để nhận ra nó và chấp nhận sự
hiện hữu của nó. Một số xúc cảm dễ dàng nhận diện
được như giận dữ, sợ hãi, đau buồn, và vân vân chẳng
hạn. Những xúc cảm khác có thể khó lòng gọi tên hơn nhiều.
Chúng có lẽ chỉ là những cảm giác mơ hồ nhưu thấy khó
chịu, nặng nề, hay gò bó, loại cảm giác ở quãng giữa
tình cảm và tri giác thể xác. Dù là trường hợp nào đi
nữa, thì điều quan trọng không phải là vấn đề liệu bạn
có thể gắn một nhãn hiệu do tâm trí chế tạo ra cho xúc
động đó hay không, mà là vấn đề liệu bạn có thể cảm
nhận được nó càng nhiều càng tốt hay không. Chú ý là chiếc
chìa khóa để chuyển hóa – và chú ý toàn triệt cũng hàm
ý là chiếc chìa khóa để chuyển hòa – và chú ý toàn triệt
cũng hàm ý chấp nhận sự hiện hữu của một xúc cảm nào
đó. Chú ý giống như một chùm tia sáng – sức mạnh tập
trung ý thức của bạn chuyển hóa mọi thứ thành chính bản
thân nó.
Trong
một cơ thể sống vận hành hoàn chỉnh, một xúc động có
đời sống rất ngắn ngủi. Nó giống như một gợn sóng nhất
thời trên bề mặt của Bản thể hiện tiền. Thế nhưng,
khi bạn không lưu trú ở cơ thể mình, xúc động có thể
tồn tại bên trong cơ thể nhiều ngày, hay nhiều tuần lễ,
hay kết hợp với các xúc động khác có cùng tần số dao
động vốn đã hòa nhập vào nhau để trở thành cái quầng
chứa nhóm đau khổ. Cái quầng này sống ký sinh bên trong bạn
nhiều nâm, tiêu thụ năng lượng của bạn, khiến cho cơ thể
bạn mang bệnh tật, và làm cho cuộc đời bạ thật khốn
đốn.
Vì
vậy, bạn hãy tập trung chú ý để cảm nhận xúc động ấy,
và kiểm tra xem liệu tâm trí của bạn có đang ôm chặt một
khuôn mẫu bất bình như trách móc, tự thán, hay phẫn nộ
vốn đang nuôi dường xúc động ấy hay không. Nếu có, điều
đó có nghĩa là bạn không biết tha thứ, không biết khoan
dung. Sự không tha thứ thường nhằm vào người khác hay vào
chính bản thân mình, nhưng cũng có thể nhằm vào bất cứ
hoàn cảnh hay tình huống nào đó – trong quá khứ, hiện tại,
hay tương lai mà tâm trí bạn không chịu chấp nhận. à, sự
không tha thứ thậm chí cũng có thể nhằm vào tương lai nữa
chứ. Đây là trường hợp tâm trí không chịu chấp nhận
sự bất trắc, không chịu chấp nhận rằng tương lai nói
cho cùng vượt khỏi tầm kiểm soát của nó. Khoan thứ có
nghĩa là từ bỏ mối bất bình ôm ấp trong lòng bạn, nhờ
đó buông bỏ được nỗi đau buồn. Nó xảy ra một cách tự
nhiên một khi bạn nhận ra rằng mối bất bình ôm ấp trong
lòng bạn, nhờ đó buông bỏ được nỗi đau buồn. Nó xảy
ra một cách tự nhiên một khi bạn nhận ra rằng mối bất
bình ấy không phục vụ cho mục đích nào cả ngoại trừ
tăng cường thêm cảm nhận giả tạo về cái tôi của mình.
Sự khoan thứ cống hiến cho bạn cơ hội không phản kháng
chống lại cuộc sống – mà để cho sự sống hiện hữu
trọn vẹn thông qua con người bạn. Nếu không thì đau khổ
và chịu đừng sẽ hạn chế rất đáng kể sự luân lưu dòng
năng lượng sống trong cơ thể, và trong nhiều trường hợp
thậm chí dẫn đến các căn bệnh về thể xác nữa.
Ngay
khi thực sự tha thứ, bạn đã giành lại sức mạnh của mình
từ tâm trí, không khoan dung là bản chất đích thực của
tâm trí, chỉ vì cái tôi do tâm trí giả lập, tức là tự
ngã hư ngụy, không thể tồn tại nếu không có bất hòa và
xung đột. Tâm trí không biết tha thứ. Chỉ có bạn mới có
thể khoan thứ được. Bạn trở nên hiện trú, bạn thâm nhập
vào cơ thể mình, bạn cảm nhận sự thanh thản và tĩnh lặng
sung mãn lan tỏa ra từ Bản thể hiện tiền. Đó là lý do
giải thích tại sao Chúa Jesus nói: “Trước khi bước vào
đền thời, ngươi hãy làm hòa với người anh em của mình”.
Kết
nối với cõi bất thị hiện
Giữa
hiện trú và cơ thể nội tại có mối tương quan gì?
Hiện
trú chính là ý thức thuần túy – tức là ý thức đã được
giải phóng khỏi tâm trí, ra khỏi thế giới sự vật hữu
tướng. còn cơ thể nội tại là điểm kết nối bạn với
cõi Bất thị hiện; và trong khía cạnh sâu thắm nhất của
nó või Bất thị thiện chính là Nguồn Cội từ đó xuất
sinh ra ý thức, giống như ánh sáng xuất phát ừ mặt trời
vậy. Cảm nhận cơ thể nội tại chính là ý thức nhớ lại
nguồn gốc mà quay về với Cội Nguồn.
Phải
chăng cõi Bất thị hiện đồng nghĩa với Bản thể hiện
tiền?
Đúng
vậy. Cụm từ Bất thị hiện (unmanifested) dưới dạng phủ
định nhằm cố gắng diễn tả cái không thể gọi tên, không
thể nghĩ bàn, hay không thể hình dung được. Nó ám chỉ cái
hiện hữu bằng cách đề cập đến cái không hiện hữu.
Ngược lại, Bản thể hiện tiền (Being) là một cụm từ
xác định. Xin đừng bám chặt lấy bất cứ từ ngữ nào
cả, và cũng đừng đặt niềm tin vào chúng. Chúng chẳng qua
chỉ là tấm biển chỉ đường mà thôi.
Ông
nói rằng hiện trú chính là ý thức đã được giải phóng
khỏi tâm trí. Vậy ai đứng ra làm việc này?
Bạn
làm. Nhưng bởi vì về mặt bản chất chính là ý thức, chúng
ta cũng có thể nói rằng chính ý thức của bạn thức tỉnh
bước ra khỏi giấc mơ hình tướng. Nói như vậy không có
nghĩa là hình tướng của riêng bạn lập tức tan biến đi
trong làn ánh sáng đột ngột chói lòa. Bạn có thể tiếp
tục sống trong hình tướng hiện tại của mình, song vẫn
nhận biết thật rõ cái vô tướng bất sinh bất diệt nằm
sâu bên trong bạn.
Tôi
phải thừa nhận rằng điều này vượt quá tầm hiểu biết
của mình, vậy mà ở bình diện sâu xa hơn dường như tôi
hiểu rõ điều ông đang nói. Tôi cảm nhận nó có thực hơn
bất cứ thứ gì khác. Phải chăng tôi đang lừa dối mình?
Không,
bạn không lừa dối bản thân. Cảm nhận sẽ đưa bạn đến
gần sự thật về con người bạn hơn là suy nghĩ. Tôi không
thể nói cho bạn biết bất cứ thứ gì nằm sâu bên trong
mà bạn không sẵn biết. Khi đã tiến đến một giai đoạn
cộng thông nội tại nhất định, kết nối nội tại nhất
định, bạn nhận biết được sự thật khi nghe nói đến
nó. Nếu bạn chưa đến được giai đoạn đó, thì sự thực
hành cảm nhận cơ thể sẽ giúp bạn có được cái tri kiến
sâu thẳm cần thiết ấy.
Làm
chậm tiến trình lão hóa
Trong
khi đó, cảm nhận cơ thể nội tại còn có các lợi điểm
khác trong lãnh vực vật chất. Một trong số đó là tác dụng
làm chậm đáng kể tiến trình lão hóa của cơ thể vật chất.
Tuy
cơ thể bên ngoài thường có vẻ khá nhanh chóng già cỗi và
héo tàn đi, nhưng cơ thể nội tại không thay đổi với thời
gian, ngoại trừ việc bạn có thể cảm nhận nó sâu sắc
hơn và trở thành cơ thể ấy một cách toàn triệt hơn. Nếu
hiện nay bạn vừa tròn 20 tuối, thì trường năng lượng trong
cơ thể nội tại của bạn sẽ giữ nguyên như thể khi bạn
đến tuối 80. Đến tuổi ấy, nó vẫn sống động mạnh mẽ
không suy siểng chút nào cả. ngay khi bạn thay đổi thói quen
từ trạng thái xa rời cơ thể và bị vướng mắc vào tâm
trí của mình đến trạng thái lưu trú ở vơ thể và hiện
trú ở cái Bây giờ, thì thân xác (tức cơ thể vật chất)
của bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, trong sáng hơn, và
sinh động hơn. Do ý thức hiện hữu mạnh mẽ hơn trong cơ
thể, nên cấu trúc phân tử của nó thực sự trở nên bớt
nặng nề hơn, bốt trì độn hơn. Ý thức hiện hữu mạnh
mẽ hơn có nghĩa là ảo tưởng vật chất giảm tác dụng
đi.
Khi
bạn đồng hóa với cơ thể nội tại phi thời gian nhiều
hơn so với xác thân bên ngoài, khi sự hiện trú trở thành
kiểu ý thức bình thường của bạn và quá khứ cùng tương
lai không còn thống trị chú ý của bạn nữa, bạn sẽ không
còn tích lũy thời gian vào tâm hồn và vào các tế bào trong
thân xác của bạn nữa. Sự tích lũy thời gian dưới dạng
gánh nặng tâm lý chất chứa quá khứ và tương lai gây tổn
hại lớn lao cho khả năng đổi mới của các tể bào cơ thể.
Cho nên, nếu bạn lưu trú ở cơ thể nội tại, thì thân xác
bên ngoài sẽ già cỗi theo tốc độ rất chậm chạp, và ngay
cho dù nó có già cỗi nhanh đi nữa, thì cái tinh hoa phi thời
gian của bạn cũng sẽ thấu suốt qua hình tướng bên ngoài,
và bạn sẽ không để lộ dung mạo già cỗi.
Có
chứng cứ khoa học nào biện minh cho điều này không?
Hãy
thử đi, rồi bạn sẽ là chứng cứ ấy.
Tăng
cường hệ miễn nhiễm
Một
lợi ích khác của lối thực hành này trong lãnh vực vật
chất là sự tăng cường rất đáng kể hệ miễn dịch xảy
ra khi bạn lưu trú ở cơ thể mình. Ý thức lưu trú càng nhiều
ở cơ thể, thì hệ miễn dịch của bạn càng mạnh mẽ hơn.
Như thể mọi tế bào đều bừng tỉnh và reo mừng vậy. Cơ
thể thích được bạn quan tâm đến. đó cũng là một dạng
tự hàn gấn rất hiệu quả. Hầu hết các căn bệnh đều
âm thầm xâm nhập khi bạn không hiện trú ở cơ thể. Nếu
chủ nhân không có mặt ở nhà, thì tất cả mọi thứ đen
tối hay mờ ám sẽ chiếm ngụ nơi ấy. Khi bạn cư ngụ ở
cơ thể mình, thì các vị khách không mời ấy sẽ khó lòng
bước vào.
Không
chỉ riêng hệ miễn dịch thể xác của bạn trở nên vững
mạnh, mà hệ miễn dịch tâm thần của bạn cũng được nâng
cao đáng kể. Hệ miễn dịch sau bảo vệ bạn trước các
trường năng lượng tâm trí – tình cảm tiêu cực của người
khác, vốn rất hay lây lan cho bạn. Sự lưu trú ở cơ thể
bảo vệ bạn không phải bằng việc dựng lên một lá chắn,
mà bằng cách nâng cao tần số rung động toàn bộ trường
năng lượng của bạn, khiến cho bất kỳ thứ gì rung động
ở tần số thấp như sợ hãi, tức giận, u uất, và vân vân
giờ đây chỉ có thể hiện hữu trong một vùng thực sự
là một trật tự thực tại khác biệt hẳn. Nó không xâm
nhập vào trường ý thức của bạn được nữa, hay nếu có
thì bạn không cần phải phản kháng với nó, bởi vì nó xuyên
thẳng qua bạn. xin bạn đừng đơn thuần chấp nhận hay bác
bỏ lời tôi nói. Bạn hãy thử nghiệm ngay đi.
Có
một lối thiền định tự hàn gắn tuy đơn giản mà rất
hiệu nghiệm bạn có thể thực hiện mỗi khi cảm thấy cần
phải tăng cường hệ miễn dịch của mình. Nó đặc biệt
hiệu nghiệm khi bạn cảm thấy các triệu chứng ban đầu
của căn bệnh, nhưng nó cũng phát huy tác dụng đối với
những căn bệnh đã hoành hành nếu bạn vận dụng nó thường
xuyên và với tập trung cao độ. Nó cũng sẽ làm giảm tác
dụng của bất cứ sự hủy hoại nào đối với trường năng
lượng của bất cứ sự hủy hoại nào đối với trường
năng lượng của bạn do một dạng tiêu cực nào đó. Tuy nhiên,
lối thiền định này không thay thế được cách đó. Tuy nhiên,
lối thiền định này không thay thế được cách tập luyện
lưu trú thường xuyên ở cơ thể; mặt khác, hiệu quả của
nó cũng chỉ nhất thời thôi. Lối thiền định này như sau:
Lúc
bạn được rảnh rỗi trong vài phút, nhất là đêm khuya trước
khi ngủ và vào sáng sớm trước khi bước xuống giường,
bạn hãy “đong đầy” cơ thể bạn bằng ý thức. nhắm
mắt lại, nằm ngửa người trên giường. thoạt đầu, chọn
các bộ phận khác nhau trong cơ thể bạn để tập trung chú
ý một cách ngắn ngủi nhất: bàn tay, bàn chân, cánh tay, cẳng
chân, bụng, ngực, đầu, và vân vân. Cảm nhận nguồn sinh
lực bên trong các bộ phận ấy càng mạnh càng tốt. Lưu giữ
sự chú ý ở từng bộ phận khoảng 15 giây. Kế tiếp, để
cho chú ý của bạn chạy qua cơ thể giống như một làn sóng,
từ bàn chân lan đến đỉnh đầu, rồi chạy theo chiều ngược
lại. Quán tưởng như thế chừng vài lần, mỗi lần kéo dài
chừng một phút. Sau đó, cảm nhận cơ thể nội tại một
cách toàn diện, như thể cơ thể này là một trường năng
lượng duy nhất. Giữ yên cảm nhận ấy trong vài phút. Hãy
hiện trú cao độ trong thời gian đó, hiện trú ở từng tế
bào trong cơ thể của bạn. Đừng lo lắng nếu như thỉnh
thoảng tâm trí lôi kéo được chú ý của bạn ra khỏi cơ
thể và bạn lại đánh mất bản thân trong một ý nghĩ nào
đó. Ngay khi để ý thấy tình hình này xảy ra, bạn chỉ cần
tập trung chú ý trở lại cơ thể nội tại của bạn là được.
Hãy
để hơi thở đưa bạn tiến vào cơ thể
Đôi
khi tâm trí tôi hoạt động rất tích cực tạo thành quán
tính mạnh mẽ đến mức tôi không sao hướng chú ý tách rời
khỏi nó để cảm nhận cơ thể nội tại. Tình hình này diễn
ra đặc biệt khi tôi phải lo nghĩ hay dấn thân vào lối mòn
âu lo. Ông có đề nghị nào không?
Bất
cứ khi nào thấy mình khó tiếp xúc với cơ thể nội tại,
thì trước hết hãy tập trung chú ý vào hơi thở, bạn sẽ
thấy sự việc thường dễ dàng hơn hẳn. Hô hấp có chú
ý, vốn là một lối thiền định hiệu nghiệm đúng nghĩa,
sẽ dần dà giúp bạn tiếp xúc được với cơ thể nội tại
của mình. Hãy tập trung chú ý theo hơi thở chuyển động
ra vào cơ thể bạn. Khi hô hấp bạn hãy cảm nhận bụng mình
hơi phồng to rồi xẹp xuống theo mỗi hơi hít vào và thở
ra. Nếu bạn thấy dễ quán tưởng, hãy nhắm mắt lại hình
dung chính bạn đang được bao phủ bởi ánh sáng hay ngâm mình
trong chất phát sáng – trong biển ý thức. Rồi bạn thở
hít thứ ánh sáng ấy. Cảm nhận chất phát quang ấy tràn
đầy cơ thể bạn và làm cho nó cũng phát sáng lên. Sau đó,
dần dà tập trung nhiều hơn vào cảm nhận. Giờ đây bạn
đang lưu trú trong cơ thể mình. Đừng để bị ràng buộc
vào bất kỳ hình ảnh nào hiện lên trong tâm trí bạn.
Sử
dụng tâm trí một cách sáng tạo
Nếu
cần sử dụng tâm trí nhằm phục vụ cho mục đích đặc
biệt, hãy sử dụng nó kết hợp với cơ thể nội tại của
bạn. Chỉ khi nào có khả năng tỉnh thức không để cho ý
nghĩ xem tạp vào được, bạn mới có thể sử dụng tâm trí
mình một cách sáng tạo được. Bất kỳ lúc nào cần phải
có một câu trả lời, một giải pháp, hay một ý kiến sáng
tạo, bạn hãy ngưng suy nghĩ trong chốc lát bằng cách tập
trung chú ý vào trường năng lượng nội tại. Cảm nhận sự
tĩnh lặng bên trong. Khi bắt đầu suy nghĩ trở lại, ý nghĩ
của bạn sẽ tươi nhuận và sáng tạo. Trong bất cứ hoạt
động tâm trí nào, bạn hãy tập thói quen di chuyển tới lui
mỗi lần chừng vài phút giữa suy nghĩ và lắng nghe sự tĩnh
lặng bên trong. Chúng ta có thể nói rằng đừng chỉ suy nghĩ
đơn thuần bằng đầu óc, mà “suy nghĩ” bằng toàn bộ
cơ thể của mình.
Nghệ
thuật lắng nghe
Khi
lắng nghe một người khác, đừng đơn thuần lắng nghe bằng
tâm trí, mà hãy lắng nghe với toàn bộ cơ thể của bạn.
Hãy cảm nhận trường năng lượng ở cơ thể nội tại của
bạn khi bạn lắng nghe. Việc làm đó sẽ tách sự chú ý ra
khỏi dòng suy nghĩ để tạo ra một khoảng không gian tĩnh
lặng cho phép bạn thực sự lắng nghe không bị tâm trí can
thiệp vào. Bạn cống hiến cho người khác khoảng không gian
– không gian để hiện hữu. Đó là món quà quý giá nhất
bạn có thể dành cho họ. Hầu hết mọi người đều không
biết cách lắng nghe bởi vì phần lớn chú ý của họ đã
bị tâm trí thu hút mất. Họ tập trung chú ý đến tâm trí
nhiều hơn đến người khác đang nói, và không dành một ly
chú ý nào cho cái thực sự quan trọng: đó là Bản thể hiện
tiền của người khác vốn ở bên dưới các lời lẽ và
tâm trí. Dĩ nhiên, bạn không thể cảm nhận được Bản thể
hiện tiền của người khác trừ phi thông qua Bản thể hiện
tiền của chính bạn. Đây là điểm khởi đầu của việc
hiện thực trạng thái nhất thể, hiện thực tình thương.
Ở bình diện sâu thẳm nhất của Bản thể hiện tiền, bạn
hợp làm một với tất cả mọi sự vật đang hiện hữu trong
cái nhất thể.
Hầu
hết các mối tương quan của con người đều chủ yếu bao
gồm sự tương tác lẫn nhau giữa tâm trí của mọi người,
chứ không có sự thông đạt, không có sự đồng cảm giữa
mọi người. Không có mối quan hệ tốt đẹp nào có thể
phát triển theo cách ấy, và lý do giải thích tại sao có quá
nhiều xung đột trong các mối tương quan. Khi tâm trí điều
khiển cuộc sống của bạn, thì xung đột, bất hòa, và rắc
rối thường không thể tránh được. Trạng thái kết nối
với cơ thể nội tại của bạn tạo ra một khoảng không
gian vô niệm trong sáng, trong đó các mối quan hệ có thể
triển nở.