Bài
22
Vọng
tình ký bất khởi,
Chân
tâm nhậm biến tri.
Niệm
tưởng do lai huyễn,
Chân
tánh vô chung thủy.
Nhược
đắc thử trung ý,
Trường
ba đương tự chỉ.
Dịch:
Vọng
tình đã chẳng sanh,
Chân
tâm mặc biết khắp.
Niệm
tưởng xưa nay huyễn,
Chân
tánh không thủy chung.
Nếu
đạt ý trong ấy,
Sóng
dài sẽ tự dừng.
Vọng
tình đã chẳng sanh, Chân tâm mặc biết khắp.
Biến tri là biết khắp. Như vậy khi vọng tình chưa khởi,
thì chân tâm biết trùm khắp, không phải biết một nơi một
chỗ.
Niệm
tưởng xưa nay huyễn, Chân
tánh không thủy chung.
Niệm tưởng là tâm suy nghĩ của mình xưa nay là huyễn hóa,
không thật. Chân tánh không có trước sau, không có chỗ cùng,
không có chỗ khởi. Khởi là thủy, cùng là chung, niệm tưởng
lăng xăng nơi mình là huyễn hóa, khi huyễn hóa lặng thì chân
tánh hiện tiền.
Nếu
đạt ý trong ấy, Sóng dài sẽ tự dừng.
Nếu đạt được ý này rồi thì sóng dài tức là lượn sóng
sanh tử sẽ tự dừng lặng, không còn tiếp tục nữa.
Bài
23
Kiến
đạo phương tu đạo,
Bất
kiến phục hà tu?
Đạo
tánh như hư không,
Hư
không hà sở hữu?
Biến
quán tu đạo giả,
Bát
hỏa mích phù âu.
Đản
khán lộng ổi lỗi,
Tuyến
đoạn nhất tề hưu.
Dịch:
Thấy
đạo mới tu đạo,
Không
thấy lấy gì tu?
Tánh
đạo như hư không,
Hư
không tu chỗ nào?
Khắp
xem người tu đạo,
Vạch
lửa tìm bọt trôi.
Chỉ
xem người gỗ máy,
Đứt
dây một loạt dừng.