Sư
dạy chúng:
-
Đầu Xuân Ất Mùi năm nay báo cho Thượng tọa rằng, nay tôi
khí lực đã yếu kém, thường tắm gội khó khăn, bệnh hoạn
suy yếu, thời đã đến rồi, chẳng còn ở lâu!
Vị
Thượng tọa bạch Sư:
-Phật
pháp vi diệu có gì thiết yếu mong Thầy truyền trao cho lý
tột!
Sư
bảo:
-Đạo
giáo từ xưa đến nay đã trao phó là bặt ngôn từ, không
lời để nói, chính ta ngay lúc đó phó thác.
Thượng
tọa lại hỏi:
-Đại
chúng ứng dụng thế nào?
Sư
đáp:
-Lấy
tâm mà dùng.
Đến
giờ Dậu ngày mùng 10 tháng 5 môn nhân trong chùa chợt thấy
sao sáng xuất hiện, tỏa sáng soi suốt cả chùa, mới biết
việc đó.
Qua
buổi sáng ngày 12, Sư bảo thị giả:
-Hãy
đem nước đến nhà tắm, ta sẽ tắm rửa.
Tắm
xong, Sư trở về phòng bảo vị Thượng tọa:
-Ta
đến lúc mạng chung, hãy báo khắp cho đại chúng!
Thượng
tọa đem pháp phục ca sa cho Sư đắp vào, đội mũ Chuẩn Đề,
đeo xâu chuỗi ngồi kiết già an định hai giờ, rồi phó chúc
bài kệ:
Thời
đương bát thập bát,
Hốt
nhiên đăng tọa thoát.
Hữu
lai diệc hữu khứ,
Vô
tử diệc vô hoạt.
Pháp
tánh đẳng hư không,
Sắc
thân như bào mạt.
Đông
Độ ly Ta-bà,
Tây
Phương liên hoa phát.
Dịch:
Giờ
đúng tám mươi tám,
Bỗng
nhiên lên ngồi thoát.
Có
đến cũng có đi,
Không
chết cũng không sống.
Pháp
tánh đồng hư không,
Sắc
thân như bọt nước.
Đông
Độ (Thổ) rời Ta-bà,
Tây
Phương hoa sen nở.
Sư
ngâm kệ xong, đến giờ Mùi thì ngồi yên lặng mà tịch,
nhục thân được nhập tháp không có trà tỳ.