Khi
hành thiền đúng phương pháp, hành giả đạt được sự định
tâm, phát triển được các Loại tâm cao thượng, và chứng
nghiệm được loại hạnh phúc thanh cao, tĩnh lặng, hạnh phúc
Giáo Pháp.
Nếu
theo đuổi hạnh phúc ngũ dục như khuynh hướng chung của đa
số, sẽ không thể nào chứng nghiệm được loại hạnh phúc
thanh cao tĩnh lặng này.
Trước
khi thực hành Giáo Pháp, bạn nghe giảng Pháp. Nếu nghe một
cách cẩn thận với một động lực đúng đắn, bạn sẽ
hưởng được lợi lạc do Giáo Pháp mang lại. Chưa nói đến
lợi ích do sự hành trì Giáo Pháp sẽ đưa đến sự chứng
nghiệm hạnh phúc bình an, santi sukha, mang lại từ sự thực
hành Giáo Pháp viên mãn, một loại hạnh phúc cao thượng,
vượt trội hơn tất cả các loại hạnh phúc khác.
Hôm
nay, chúng ta sẽ bàn đến làm thế nào bằng việc nghe Pháp
sẽ dẫn đến sự trấn áp được phiền não giúp sự thực
hành Giáo Pháp được tiến bộ, để cuối cùng hưởng lợi
lạc của Giáo Pháp.
Bạn
bỏ hạnh phúc thế tục phía sau để đến đây tu tập trong
khóa thiền này. Nếu thực hành tinh cần, bạn sẽ chứng nghiệm
được hạnh phúc Giáo Pháp. Nếu thực hành không cẩn trọng,
dễ duôi, sai phương pháp, thực hành không theo đúng sự chỉ
dẫn, tưởng tượng, mơ mộng, sẽ không cho bạn thấy được
Giáo Pháp, vốn là một pháp cao thượng, một pháp hành thực
tế. Thực hành như vậy chỉ phí thì giờ. Không những bạn
không hưởng được hạnh phúc Giáo Pháp mà còn mất luôn
hạnh phúc thế tục. Thà rằng bạn đừng đến đây mà bạn
còn hưởng được hạnh phúc thế tục, hơn là phí thì giờ
và không hưởng được loại hạnh phúc nào hết.
Theo
chú giải trong Thanh Tịnh Đạo, một trong sáu phẩm tính của
Giáo Pháp, phẩm tính “Khéo Thuyết Giảng”, svākkhato, là
một phẩm tính viên mãn, được diễn tả trong “svākkhato
bhagavata dhammo”. Giáo Pháp dùng để tu tập thân khẩu ý trong
sạch. Kết quả này bắt nguồn từ nghe, thực hành, và chứng
đạt.
Khi
nghe Giáo Pháp, người nghe cảm thấy tâm an lạc, tâm thoát
khỏi năm chướng ngại như ái dục, sân hận, v.v... đó là
đặc tính tốt đẹp ở chặng đầu của Giáo Pháp, ādi-kalyāna.
Khi thực hành Giáo Pháp, là thực hành Tam Học, Giới-Định-Huệ.
Hành giả luôn chánh niệm vào các đối tượng, không bỏ
sót, nhờ đó phát triển được sát na định, thành đạt
sự định tâm, hành giả kinh nghiệm sự tĩnh lặng, là loại
hạnh phúc thiền định. Đặc biệt khi đến tuệ Sinh Diệt,
udayabbaya-ñāṇa, hành giả thấy được sự sinh diệt mau lẹ
của các
hiện
tượng tâm và vật chất, kinh nghiệm được hạnh phúc minh
sát. Hành giả thấy ánh sáng, kinh nghiệm phỉ lạc, an tịnh,
đây là hạnh phúc minh sát. Khi đến tuệ xả hành, hành giả
kinh nghiệm sự tịch tịnh, tâm vững trụ và bình an, đó
là đặc tính tốt đẹp ở chặng giữa của Giáo Pháp, majjhe-kalyāna.
Do đó nếu ai theo được chánh đạo, thực hành theo Giáo
Pháp, cuối cùng sẽ thành đạt sự quân bình nơi tâm, là
phẩm chất tâm của vị A La Hán, dù chưa phải là A La Hán
nhưng thực hành tốt đến giai đoạn này, hành giả sẽ kinh
nghiệm được phẩm chất cao thượng này.
Hành
giả có khả năng chịu đựng được mọi tốt xấu trên đời,
an nhiên tự tại, nhờ sự mềm dẻo của tâm. Phẩm chất
này gọi là tatibhava. Đây là đặc tính tốt đẹp ở chặng
cuối của Giáo Pháp, pirosāna-kalyana.
Tóm
lại phẩm tính Khéo Tuyên Giảng của Giáo Pháp biểu hiện
bằng ba đặc tính trong ba giai đoạn. Đặc tính “tốt đẹp
ở chặng đầu” là khi nghe Pháp, tâm thoát khỏi năm chướng
ngại. Đặc tính “tốt đẹp ở chặng giữa” là khi thực
hành Giáo Pháp, tâm quân bình. Đặc tính “tốt đẹp ở chặng
cuối” là khi thực hành viên mãn chứng đắc Đạo Quả,
thành đạt Niết Bàn, kinh nghiệm được hạnh phúc giải thoát.
Theo
tinh thần nội dung “svākkhato bhngavata dhammo”, phản ảnh
ba đặc tính: phương pháp đúng đắn, thực sự hành trì,
và thực chứng lợi ích. Đây là một cách diễn tả phẩm
tính của Giáo Pháp.
Khi
nghe Pháp, tâm thoát khỏi phiền não. Nghe Pháp là nhân duyên,
thoát khỏi phiền não là kết quả. Đặc tính này cũng nằm
trong ý nghĩa “khéo thuyết
giảng”.
Khi nghe Pháp với tâm ngã mạn, phê phán không kính trọng,
hoặc lơ đãng, không phải là động lực đúng đắn. Nếu
bạn nghe Pháp với ý nghĩ muốn tu tập để thoát khỏi phiền
não, nghe với sự chú tâm, bạn mới hưởng được lợi lạc.
Nhờ vậy, bạn mới hiểu được ý nghĩa “Giáo Pháp tối
thượng”, hay Chánh Pháp, saddhamma. Từ sự hiểu biết bằng
sự nghe Pháp, bạn phát sinh ý muốn thực hành Giáo Pháp.
Trong
bảy lợi ích do thiền Tứ Niệm Xứ mang lại, lợi ích đầu
tiên là thanh học tâm làm cho tâm được trong sạch. Bắt đầu
bằng sự giữ chánh niệm liên tục trong các hiện tượng
tâm và vật chất, cùng sự vận dụng năng lực của Tinh Tấn
và Tầm. Hãy tưởng tượng, trong 1 phút sẽ giữ được 60
lần chánh niệm, trong 5 phút có 300 lần chánh niệm, và trong
1 giờ có 3600 lần chánh niệm. Nếu chánh niệm kịp thời
khi đối tượng vừa sinh khởi, trong khoảnh khắc này tâm
không mang các ý tưởng bất thiện như ái dục hay sân hận..
Đây là kết quả tức thời của Giáo Pháp. Hành giả hiểu
được sự vi điệu của Giáo Pháp. Đặc biệt khi hành giả
có được sự tự tin và tín tâm nơi pháp hành, hành giả
sẽ kết luận rằng đây đúng thực là Chánh Pháp. Khi vận
dụng được năng lực dũng mãnh của tinh tấn, hiệu quả
của tinh tấn làm ngăn chận được phiền não. Chánh niệm
phát triển giúp cho tâm được an định, làm cho trí tuệ phát
sinh.
Khi
nghe Giáo Pháp một cách chăm chú, sẽ chế ngự được các
chướng ngại tâm như ái dục, sân hận, dã dượi buồn ngủ,
trạo hối, và hoài nghi. Tâm được an tịnh nhờ vậy hiểu
được ý nghĩa tưng chữ từng câu của bài Pháp, cùng sự
suy tư về ý nghĩa, đánh thức được sự tin tưởng cùng
đức tin tiềm ẩn trong tâm, nhận thức được đây là chánh
pháp. Nhờ nghe và học hỏi Giáo Pháp nên có được sự hiểu
biết, nên không còn si mê.
Nếu
thực hành Giáo Pháp, sẽ không buông lung theo ái dục, sân
hận, nên không cư xử sai trái, tự kiểm soát được mình.
Đây là sự tự thắng. Danh dự và phẩm giá được nâng cao
xứng đáng là một con người. Vì không buông lung thân khẩu
ý, nên không làm hại người khác. Như thế, tự bảo vệ
mình sẽ giúp bảo vệ được cho người khác. Từ sự tự
kiểm soát, tạo nên sư tự thắng lấy mình, đồng thời cũng
giúp bảo vệ được cho người khác hay cho xã hội. Do đó,
thực hành Giáo Pháp qua sự tự kiểm soát mình là nhân, tự
thắng và bảo vệ được người khác là quả. Đây cũng là
ý nghĩa “Khéo Thuyết Giảng” của Giáo Pháp.
Thực
hành sự tự kiểm soát mình còn giúp tránh được ba điều
nguy hại: (1) không tự chê trách nên không có sự buồn phiền
trong tâm, (2) không bị trí nhân hay xã hội chê trách, và (3)
không bị luật pháp trùng phạt vì sự biểu hiện bất thiện
qua thân khẩu.
Nhờ
sự tự chế và giới hạnh trong sạch nên kiếp tương lai
không bị sa vào khổ cảnh. Chỉ mới bắt đầu sự giữ giới
mà thành tựu được bao điều lợi lạc. Thử nghĩ xem, khi
thực hành sự luyện tâm để thành đạt trí tuệ thì lợi
lạc sẽ nhiều hơn biết bao!
Nếu
nghe Pháp một cách cẩn thận và chăm chú sẽ đạt được
sự hiểu biết, áp dụng để tu tập trở thành đệ tử của
Đức Phật. Ai là người nghe Giáo Pháp một cách cẩn thận
và chăm chú như vậy? Đó là bậc Thinh Văn thánh đệ tử,
arya-savaka. Như đã nói qua, nếu nghe Pháp cẩn thận và chăm
chú, nghe với động lực chân chánh, trong sự kính trọng mới
được xem là đệ tử của Đức Phật. Khi thật sự thực
hành Giáo Pháp thành đạt được kết quả mới được xem
là đệ tử thật sự của Đức Phật.
Theo
Chú Giải trong Thanh Tịnh Dạo, qua sự nghe Pháp một cách cẩn
thận, người nghe trở thành đệ tử Đức Phật. Các bạn
ở đây đang nghe Pháp từ một vị thầy thay mặt Đức Phật,
nói lại những gì Đức Phật đã giảng như được ghi lại
từ kinh điển. Những gì giảng giải về pháp học và pháp
hành chỉ nhằm mục đích hướng dẫn giúp đỡ các bạn.
Đây không phải là những lời dạy riêng của cá nhân, vì
tôi, Sư Cả, không có khả năng đi xa hơn những gì Đức Phật
đã tuyên dạy. Tôi, Sư Cả, chỉ dạy những gì Đức Phật
dạy từ kinh điển. Các bạn hãy tự xem xét để thấy mình
có nghe Pháp một cách cẩn thận hay không.
Nếu
nghe với sự phê phán không có sự chú tâm đúng đắn, không
thể là người thinh văn đệ tử. Nếu nghe cẩn thận
chăm chú, mới được xem là thinh văn đệ tử.
Sau
khi nghe, có thật sự thực hành mới được xem là hành trì
đệ tử. Và khi thực hành viên mãn đạt kết quả mới
được xem là đệ tử chân chánh của Đức Phật.