Cõi Đại Thiên Và Thời Kiếp
Tiết mục:
I. Đại-thiên-thế-giới
II. Kiếp lượng
III. Bốn giai đoạn của đại-kiếp
IV. Ba đại-kiếp của cõi Ta-Bà
Kinh sách tham khảo: Hoa-Nghiêm-Sớ-Sao, Luận Tỳ-Bà-Sa, Kinh
Kim-Quang-Minh, Luận Lập-Thế-A-Tỳ-Đàm, Luận Du-Già-Sư-Địa, Luận A-Tỳ-Ðàm,
Kinh Trường-A-Hàm, Kinh Trung-A-Hàm, Kinh Tăng-Nhất-A-Hàm, Kinh Khởi-Thế,
Kinh Lâu-Thán, Luận Chánh-Lý, Luận Câu-Xá, Kinh Tam-Thiên-Phật-Danh,
Từ-Ân-Kiếp-Chương, Phật-Tổ-Thống-Kỷ.
Đề yếu: Trước đã nói về Tiểu-thế-giới, trong bản chương, tiết thứ nhất lại
tiếp tục thuyết minh về phạm vi của các cõi: Tiểu-thiên, Trung-thiên và
Đại-thiên. Tiết thứ hai phân biệt về kiếp lượng và các thời kiếp như:
tăng-kiếp, giảm-kiếp, tiểu-kiếp, trung-kiếp, đại-kiếp. Thời kiếp có tăng,
giảm, thịnh, suy, đều do nghiệp lực lành hoặc dữ của chúng-sanh. Như thuở
xưa ở miền Hợp-Phố nước Trung-Hoa, khi quan tham ô đến cai trị, loài trai
có ngọc đều xa lánh, lúc quan liêm chánh đến trấn nhậm thì chúng lại trở
về. Cho nên thế gian tu thiện, tất mưa hòa gió thuận, châu báu xuất sanh;
nhơn loại tạo ác, tất ngũ cốc mất mùa, thiên tai nổi dậy. Lý cảm ứng nầy
không phải là điều huyễn hoặc. Tiết thứ ba nói về bốn giai đoạn thành,
trụ, hoại, không của đại-kiếp. Trong đây chỉ có kiếp-trụ là thời kỳ y-báo,
chánh-báo ở thế gian thể hiện đầy đủ. Tiết thứ tư nói khái lược về sự ứng
tích của chư Phật trong ba đại-kiếp: quá khứ, hiện tại, và vị lai.
Tóm lại, thế gian xấu, tốt, khổ, vui, đều do hạnh nghiệp của chúng-sanh.
Muốn tạo nên hoàn cảnh tươi đẹp thanh bình, mọi người cần phải hướng về
nẻo thiện.
Tiết I: Đại Thiên Thế Giới
Kể theo phần chánh yếu, Tiểu-thế-giới có một Lục-Dục-thiên, một nhật
nguyệt, một núi Tu-Di và một Tứ-đại-châu. Một ngàn Tiểu-thế-giới hợp lại
thành một Tiểu-thiên-thế-giới. Một ngàn Tiểu-thiên-thế-giới hợp lại thành
một Trung-thiên-thế-giới. Một ngàn Trung-thiên-thế-giới hợp lại thành một
Đại-thiên-thế-giới. Đại-thiên-thế-giới có nơi gọi là
Tam-thiên-đại-thiên-thế-giới. Danh từ nầy chỉ cho Đại-thiên-thế-giới do ba
lần ngàn thế-giới kết hợp, chớ không phải có ba ngàn cõi Đại-thiên.
Hoa-Nghiêm-Sớ-Sao nói: “Về Tiểu-thiên-thế-giới, chỉ kể Sơ-thiền; về
Trung-thiên-thế-giới, phải kể Nhị-thiền; về Ðại-thiên-thế-giới, thì kể
Tam-thiền”. Luận Bà-Sa nói: “Bề rộng của trời Sơ-thiền che bốn châu thiên
hạ. Bề rộng của trời Nhị-thiền che một cõi Tiểu-thiên. Bề rộng của trời
Tam-thiền che một cõi Trung-thiên. Bề rộng của trời Tứ-thiền che một cõi
Đại-thiên”. Thế thì Tiểu-thiên-giới có 1.000 cõi Sơ-thiền, Trung-thiên
giới có 1000 cõi Nhị-thiền, Đại-thiên giới có 1.000 cõi Tam-thiền. Xin nêu
số lượng thống nhiếp của Tiểu, Trung, Đại-thiên-thế-giới theo biểu đồ như
sau:
Xét qua Tam-tạng, ta thấy như kinh A-Hàm, luận Câu-Xá nói cõi Đại-thiên có
10.000 ức núi Tu-Di; kinh Quang-Minh, kinh Hoa-Nghiêm nói cõi Đại-thiên có
100 ức núi Tu-Di. Lại trong Kinh-luận có chỗ nói cõi Đại-thiên có 100 ức
trời Tứ-thiền. Mới xem qua, dường như các Kinh-luận có sự bất đồng về số
nhiều ít và lượng rộng hẹp, song kỳ thật không phải. Như trước đã nói số
ức thời xưa có bốn bậc; kinh A-Hàm, luận Câu-Xá lấy số 100.000 làm ức, nên
nói có 10.000 ức núi Tu-Di (1.000.000.000); kinh Quang-Minh, Hoa-Nghiêm
lấy số 10.000.000 làm ức, nên nói có 100 ức núi Tu-Di (1.000.000.000), kỳ
thật số lượng vẫn đồng. Còn luận thuyết cõi Đại-thiên có một cõi Tứ-thiền
che phủ là nói về phần tổng, luận thuyết cõi Đại-thiên có 100 ức cõi
Tứ-thiền là nói về phần biệt. Ví như có áng mây to rộng che phủ cả xứ;
đứng về phương diện chung của một xứ, duy chỉ có một áng mây; nhìn về
phương diện cá biệt của các tỉnh, quận, xã trong xứ thì có nhiều áng mây.
Lại theo các kinh như Kim-Quang-Minh, Lăng-Nghiêm, thì trên Sắc-giới có
Tứ-không-thiên. Riêng kinh Hoa-Nghiêm lại nói: “Ước về xứ sở của Tứ-không,
duy tới cõi Sắc-Cứu-Cánh là cùng cực; Tứ-không chẳng có phương sở, tùy xứ
mà thọ quả, như ở Dục-giới đắc định thì thọ quả báo nơi cõi Dục, ở
Sắc-giới đắc định thì thọ quả báo nơi cõi Sắc”. Hai thuyết trên dường như
trái nhau, nhưng kỳ thật, cũng không trái. Luận-cứ của các kinh Kim
Quang-Minh, Lăng-Nghiêm là nói về sự thọ báo trong quả, luận-cứ của kinh
Hoa-Nghiêm nói về sự thọ báo trong nhân, thật ra vẫn có Tứ-không-thiên.
Dẫn ra mấy điểm trên để nhắc cho chúng ta nên có ý niệm về những điều sai
biệt trong kinh, phải tìm hiểu xem trong ấy nói ở phương diện nào, chớ vội
chỉ định cho là sai lầm.
Tiết II: Kiếp Lượng
Danh từ “Kiếp”, Phạm-ngữ gọi kiếp-ba (kalpa), Trung-Hoa dịch là
Trường-thời hoặc Đại-thời, chỉ cho thời gian quá dài, khó dùng năm tháng
ngày giờ mà tính kể được. Nhưng “kiếp” trong Phật-giáo cũng có khi không
nhất định. Theo luận Lập-Thế-A-Tỳ-Đàm, có trường hợp một tiểu-kiếp kể là
một kiếp, hoặc hai mươi, bốn mươi, sáu mươi, tám mươi tiểu-kiếp kể là một
kiếp. Ngoài ra lại còn có những thời kiếp như: bàn-thạch-kiếp,
giới-tử-kiếp, hằng-sa-kiếp, vi-trần-kiếp, hải-kiếp... Bàn-thạch-kiếp là ví
như có một tảng đá vuông, chu vi của bề mặt là 40 dặm, cứ mỗi trăm năm lấy
cái áo rất nhuyễn nhẹ mà phất qua một lần, phất đến chừng nào đá mòn tan,
kể là một kiếp. Giới-tử-kiếp là ví như có một vòng thành cao, chu vi bốn
mươi dặm, trong ấy đổ đầy những hạt cải, cứ mỗi trăm năm lấy ra một hạt
cải, đến thời gian nào lấy hết số hạt cải, kể là một kiếp. Hằng-sa-kiếp là
cát ở sông Hằng rất nhuyễn mịn và nhiều, cứ mỗi hạt cát kể là một
đại-kiếp, tính hết tất cả số kiếp của cát sông Hằng, gọi là hằng-sa-kiếp.
Vi-trần-kiếp là như đem đất của cõi Đại-thiên nghiền thành bụi nhỏ, mỗi
hạt bụi kể là một đại-kiếp, gồm chung tất cả số kiếp của bụi đó, gọi là
vi-trần-kiếp. Hải-kiếp là như nước tất cả biển của cõi Đại-thiên, cứ mỗi
giọt nước kể là một đại-kiếp, tính hết số của bao nhiêu giọt nước những
biển ấy, gọi là hải-kiếp. Kinh Hoa-Nghiêm nói: “Phật trong vô biên
kiếp-hải xa. Vì độ chúng-sanh cầu giác đạo”. (Phật ư vô biên đại-kiếp hải.
Vị chúng-sanh cố cầu bồ-đề). Tóm lại, riêng một phương diện, “kiếp” không
có hạn kỳ nhất định, đại để chỉ cho ý nghĩa thời gian dài vô lượng năm.
Tuy nhiên, phương diện khác, “kiếp” cũng có thời hạn nhất định của nó như:
giảm kiếp, tăng-kiếp, tiểu-kiếp, trung-kiếp, đại-kiếp.
1. Giảm-kiếp: Kiếp giảm lấy nhơn thọ trong thời kỳ tiệm giảm làm hạn
lượng. Thọ số của nhơn loại ở châu Diêm-Phù, mức cực cao là 84.000 tuổi.
Từ 84.000 tuổi mỗi 100 năm giảm một tuổi, giảm đến chừng nào con người còn
10 tuổi là mức cuối cùng. Khoảng thời gian nầy kể là một giảm kiếp. Như
thế một giảm kiếp tính ra có đến 8.399.000 năm ((84000-10)x100). Trong khi
thọ lượng được 84.000 tuổi, con người cao 840 trượng, qua trăm năm giảm
một tuổi, bề cao cũng thấp xuống một tấc, qua ngàn năm giảm 10 tuổi, bề
cao thấp xuống một thước. Đến chừng nhơn loại còn 10 tuổi là thượng thọ,
bề cao con người chỉ còn một thước. Trong kiếp giảm, ác nghiệp của nhơn
loại càng ngày càng tăng, phước báo càng lúc càng kém. Như khi nhơn thọ
84.000 tuổi, do phước nghiệp tăng thạnh, nên có bảy báu hiện ra, điềm lành
tập hợp, năm vị ngon quí, người thần vui đẹp, mưa gió thuận thời, suối
ngọt gạo thơm, dân chúng hiền lành, bậc thánh-vương trị nước. Lúc nhơn thọ
còn mười tuổi, do ác nghiệp tăng thạnh nên bảy báu ẩn mất, năm vị lợt lạt,
điềm dữ hiện ra, nhơn vật khốn cùng, Quỷ-thần kêu khóc, âm dương trái độ,
mưa gió lỗi thời, cảnh đói khát lan tràn, con người tranh đua lường gạt
chém giết lẫn nhau. Lại trong kiếp giảm có tiểu-tam-tai là: nạn cơ cẩn,
nạn dịch khí, và nạn đao binh.
Theo luận Du-Già-Sư-Địa, lúc nhơn thọ giảm còn 30 tuổi, có tai nạn cơ cẩn
(đói khát) kéo dài bảy năm bảy tháng bảy ngày. Trong thời gian nầy cách
rất lâu mới có một cơn mưa, ngũ cốc không sanh loài người chết vô số,
xương trắng đầy đồng. Khi đó nếu người nào tìm được một hạt lúa, họ xem
như ngọc ma-ni, đem cất giấu ở trong rương. Qua một loạt chết chóc kinh
khủng nầy, những kẻ còn sống sót khởi lòng nhàm chán bậc hạ, thật tâm ăn
năn sám hối, tai nạn đó mới dứt. Lúc nhơn thọ giảm còn 20 tuổi, do loài
người lui sụt tâm nhàm chán ăn năn trước kia, lần lần làm ác, nên có tai
nạn dịch khí (bịnh truyền nhiễm) nổi lên, trải qua thời gian bảy tháng bảy
ngày, thây chết rải rác ngổn ngang khắp đường sá đồng ruộng, không ai chôn
cất. Khi ấy mọi người tự biết do nghiệp ác nên phải chịu quả khổ như thế,
ai nấy đều ăn năn sám hối, khởi lòng nhàm chán bậc trung, nạn dịch khí
liền dứt. Rồi tháng năm chầm chậm trôi qua, nhơn loại lần lần quên bao
nhiêu cảnh khổ, trở lại tạo thập ác thêm nhiều. Đến lúc thọ lượng của thế
nhơn còn 10 tuổi, con người sanh ra ít ngày là biết đi, mới năm tháng đã
có chồng vợ. Lúc ấy nhơn loại lấy lúa lép làm thức ăn bậc nhất, lấy tóc
kết lại làm y phục bậc nhất, lấy sắt làm đồ trang nghiêm bậc nhất. Bao
nhiêu thức ăn ngon quí đều ẩn mất, các thứ mật, mía, dầu, muối đều biến
chất, không thành mùi vị. Khi có yến hội lớn, người ta thường nấu xương
khô để thiết đãi lẫn nhau. Bấy giờ lại có tai nạn đao binh nổi lên. Trước
tiên các nước đem binh đánh giết lẫn nhau; trong thân quyến như cha con,
anh em, chồng vợ còn luôn luôn có sự tranh cãi, huống chi đối với kẻ khác.
Đến lúc kiếp mạt, thế lực của nghiệp ác mạnh mẽ cùng cực, trong vòng bảy
ngày, loài người như mê cuồng, tay cầm đến cây, gậy, ngói, đá, những thứ
ấy đều hóa ra đao, kiếm không luận kẻ thân sơ, hễ gặp mặt là tàn sát nhau.
Ai nấy đều nghĩ rằng: nếu mình không giết người ta, người ta cũng giết
mình. Trong thời gian đó, thây chết cùng khắp, đường sá vắng người. Qua
bảy ngày nầy nghiệp sát tiêu tan, còn độ một muôn người sống sót, trốn ở
trong hang đá rừng núi lần lượt đi ra. Bấy giờ thế giới hoang sơ, trong
vòng mấy muôn dặm khó thấy một bóng người, nên khi được gặp mặt họ liền ôm
nhau mà khóc. Thời gian nầy kiếp giảm đã đến mức cuối cùng, loài người
khởi tâm nhàm chán bậc thượng, lần lần tu pháp lành, nên phước thọ cũng
lần lần tăng thêm.
Nói chung, sở dĩ có kiếp giảm, là do nghiệp ác tăng trưởng. Theo kinh
Trung-A-Hàm, khi nhơn loại được tám muôn tuổi, trước tiên loài người sanh
ra nghiệp trộm cắp, nên thọ lượng lần giảm xuống còn bốn muôn tuổi. Đến
thời gian nầy chúng-sanh lại tăng thêm nghiệp sát, nên thọ lượng lần giảm
xuống còn hai muôn tuổi. Kế đó vì tăng thêm nghiệp vọng ngữ, thọ lượng lại
giảm xuống còn một muôn tuổi. Rồi sau lại tăng thêm nghiệp tà dâm, ganh
ghét, bất hiếu với cha mẹ, không tôn kính bậc trưởng thượng và người tu
hành đạo đức, nên thọ lượng và thân hình lần chuyển giảm. Kiếp càng giảm,
thì những người hiền lành tu Thập-thiện bị khinh rẻ xem thường, những kẻ
thô bạo làm mười điều ác, trái lại được tán dương nể trọng. Chẳng hạn như
người nhu hòa bị chê là hèn nhát, kẻ sát hại nhiều được tôn trọng là anh
hùng; người thật thà chất phác bị chê là ngu si, kẻ xảo trá lanh lợi được
khen là khôn ngoan mưu trí; người giữ lễ giáo bị chê là cổ hủ, kẻ ăn chơi
phóng đãng được khen là phong nhã hào hoa. Trên đây là các điểm sơ lược về
tình hình chung của kiếp giảm.
2. Tăng-kiếp: Khi thế lực của giảm-kiếp đã mãn, nhơn loại giết nhau hầu
hết, lại bắt đầu chuyển sang kiếp tăng. Qua bảy ngày đao binh, loài người
khi gặp mặt liền sanh lòng từ ái, xem nhau như thân thuộc, đối với cảnh
khổ vừa xảy ra, họ đồng có một tâm niệm ăn năn nhàm chán đến cực điểm. Tất
cả đều bảo nhau rằng: “Do chúng ta sanh lòng si cuồng độc ác nên mới có
thảm họa ấy. Từ đây về sau chúng ta phải gắng sức làm lành, mới mong cảnh
khổ kia khỏi tái diễn. Trước tiên họ giữ giới sát, nên từ 10 tuổi thọ
lượng lần lần tăng đến 20 tuổi, sắc thân người cũng lần lần cao đẹp hơn
lên. Thấy giữ hạnh lành có kết quả tốt, mọi người lại phát nguyện xa lìa
sự trộm cắp, thọ lượng lại lần tăng đến 40 tuổi. Rồi kế tiếp, họ xa lìa
những tâm hạnh xấu như: gian dâm, vọng ngữ, tham lam, ganh ghét, giận hờn,
tà kiến cùng tu tập những điều lành nên thọ lượng tăng lần lần từ 80, 160,
300, 2.000, 5.000, 10.000, 80.000, 84.000 tuổi. Khi mạng sống đã tăng thì
sắc thân của loài người cũng lần lần cao lớn xinh đẹp. Trong các
Kinh-luận, có thuyết nói thuở kiếp tăng, bề cao nhơn loại từ một thước đến
840 trượng, có thuyết nói chỉ cao đến 32 trượng là đình chỉ. Khi thọ số
nhơn loại được 84.000 tuổi, mọi người đều hiền lành, biết hiếu thuận với
cha mẹ, cung kính bậc Sa-môn, tu các phước nghiệp, nam nữ đến 500 tuổi mới
có đôi bạn, mưa gió điều hòa, vật loại tốt tươi, thức ăn đầy đủ những
thượng vị, nhơn dân an lạc, thế gian không có tai nạn bịnh khổ, đao binh.
Thời gian của kiếp-tăng cũng có 8.399.000 năm như kiếp-giảm. Trong
kiếp-tăng lại có bốn bậc luân-vương ra đời. Khi nhơn thọ được hai muôn
tuổi có Thiết-luân-vương xuất thế, thống trị toàn châu Nam-Thiệm-Bộ, nhưng
phải ra oai thiên hạ mới định. Lúc nhơn thọ được bốn muôn tuổi, có
Đồng-luân-vương xuất thế, thống trị hai châu Nam-Thiệm-Bộ,
Đông-Thắng-Thần, đợi khi oai đức thạnh hành, thiên hạ mới phục. Lúc nhơn
thọ được sáu muôn tuổi, có Ngân-luân-vương xuất thế, thống trị ba châu
Nam-Thiệm-Bộ, Đông-Thắng-Thần, Tây-Ngưu-Hóa, còn phải sai sứ đi du thuyết,
thiên hạ mới phục. Khi nhơn thọ được tám muôn tuổi có Kim-luân-vương xuất
thế, thống trị bốn châu: Nam-Thiệm-Bộ, Đông-Thắng-Thần, Tây-Ngưu-Hóa,
Bắc-Câu-Lư, thiên hạ chỉ trông oai đức liền qui phục. Kim-luân-vương có
bảy báu, một ngàn người con. Trong bảy báu, món thứ nhất là Luân-bảo, do
chơn kim tạo thành, từ trục giữa ra đến ngoài vành có 1000 bức trụ, trung
gian tinh tế dày đặc. Ngày Luân-vương làm lễ quán đảnh, Luân-bảo nầy hiện
giữa hư không; vua dùng Luân-bảo chở các tướng và bốn binh bay khắp tứ
đại-bộ-châu, các vì vua khác trông oai đức mà thuận hóa, không cần đánh
dẹp. Báu thứ hai là Ngọc-nữ, Ngọc-nữ nầy hóa sanh nơi hoa sen xinh đẹp bậc
nhất, khéo biết tâm ý của vua mà thừa thuận. Báu thứ ba là Binh-thần, đây
là một bề tôi phụ tá của vua, sức mạnh và trí mưu đều quán chúng. Báu thứ
tư là Tàng-thần, vị đại-thần nầy có thể nhìn thấy các kho báu kỳ lạ ẩn
tàng ở dưới đất, dưới nước, trong núi, tùy ý vua dùng mà lấy ra. Báu thứ
năm là Như-ý-châu, hạt châu nầy chiếu sáng một do-tuần, khiến cho ban đêm
như ban ngày, lại có thể tùy ý vua mà làm mưa xuống các thứ trân bảo vật
dụng. (Có chỗ gọi báu thứ năm là Trí-thần, một vị văn thần giúp vua coi
việc chánh trị trong nước). Báu thứ sáu là Bạch-tượng, đây là một thứ voi
to lớn, thân trắng như tuyết, có đủ sáu ngà. Báu thứ bảy là Long-mã, một
con ngựa quí xuất sanh từ giống rồng; phi mau vô cùng, có thể trong một
ngày đi khắp bốn châu thiên hạ. Kim-luân-vương thọ 84.000 tuổi, trong thời
gian trị hóa có bảy thứ trân báu là vàng, bạc, lưu ly, pha lê, xa cừ, xích
châu, mã não xuất hiện, các thượng vị nổi lên trên lớp đất mặt rồi tự xuất
sanh ra thứ gạo thơm; mưa gió điều hòa, vật sản phong nhuận, dân chúng đều
tu mười nghiệp lành.
3. Tiểu-kiếp, trung-kiếp, đại-kiếp: Cứ một kiếp-tăng, kiếp-giảm là một
tiểu-kiếp. Như thế, một tiểu-kiếp có 16.678.000 năm. Hai mươi tiểu-kiếp là
một trung-kiếp. Trung-kiếp có 333.560.000 năm. Bốn trung-kiếp hợp thành
một đại-kiếp. Đại-kiếp có 1.334.240.000 năm. Thế thì một đại-kiếp có 80
tiểu-kiếp. Bốn trung-kiếp trong đại-kiếp là: trung-kiếp-thành,
trung-kiếp-trụ, trung-kiếp-hoại và trung-kiếp-không. Tam-thiên-thế-giới
sanh diệt theo tuần tự thành, trụ, hoại, không của đại-kiếp. Dưới đây, xin
kể lược qua bốn giai đoạn ấy.
Tiết III: Bốn Giai Đoạn Của Đại Kiếp
1. Kiếp-thành: Khi thế-giới đã tiêu hoại, chỉ còn một khoảng hư không
trống rỗng trải qua thời gian rất lâu xa. Do nghiệp lực của chúng-sanh,
bấy giờ từ nơi không gian bỗng nhiên biến hiện ra áng mây to rộng che khắp
một vùng bằng khoảng Tam-thiên-đại-thiên-thế-giới. Kế đó lại có mưa to đổ
xuống, mỗi giọt mưa lớn như cái bánh xe. Cứ mưa như thế hết trận nầy đến
trận khác. Do nghiệp chúng-sanh, có nhiều trận mưa sai biệt: có cơn mây
mưa lớn tên là Năng-Diệt, làm cho tiêu tan những hơi nóng bức. Có cơn mây
mưa lớn tên là Năng-Khởi, làm cho nước dâng lên cao. Có cơn mây mưa lớn
tên là Năng-Chỉ, làm cho nước lắng hạ xuống. Có cơn mây mưa lớn tên là
Năng-Thành, hay tạo thành chất ngọc ma-ni và các thứ trân bảo. Có cơn mây
mưa lớn tên là Phân-Biệt hay khu phân các vùng của Đại-thiên-thế-giới. Mưa
như thế trải qua ngàn muôn năm, nước lần lần dâng cao đến cõi Phạm-Thiên.
Trong khi mưa lại có bốn thứ gió to xen lẫn. Một là Năng-Trì-phong-luân,
thứ gió nầy duy trì khiến cho nước không tan rã. Hai là
Năng-Tiêu-phong-luân, thứ gió nầy làm cho nước tiêu bớt. Ba là
Kiến-Lập-phong-luân, thứ gió nầy làm cho các xứ sở được thành lập. Bốn là
Trang-Nghiêm-phong-luân, thứ gió nầy phân bố các xứ sở một cách thiện xảo.
Khi nước đã dâng lên cao đầy khắp cõi Đại-thiên, lại có những hoa sen to
lớn tự sanh ra che trải giáp mặt nước. Thứ hoa sen nầy có 1.000 cánh, tên
gọi là Như-Lai-Xuất-Hiện-Công-Đức-Bảo-Trang-Nghiêm, chư thiên ở cõi trời
Tịnh-Cư trông thấy, bay xuống đếm xem được bao nhiêu hoa sen, liền biết
trong đại-kiếp nầy có bao nhiêu vị Phật ra đời. Sau khi hoa sen mọc ra
không bao lâu, bỗng có cơn gió lớn tên gọi A-Na-Tỳ-La, thổi nước xao động
thành những cụm bọt to đọng đặc lại. Kế tiếp lại có thứ gió tên gọi là
Thiện-Tịnh-Quang-Minh, gió nầy thành lập các Thiên-cung thuộc cõi Sắc.
Trước tiên cõi Tam-thiền được thành lập, thứ đến cõi Nhị-thiền, thứ nữa
đến cõi Sơ-thiền. Kế tiếp lại có thứ gió tên là
Tịnh-Quang-Minh-Trang-Nghiêm, gió nầy thành lập các cung điện của
Không-cư-thiên thuộc cõi Dục. Kế tiếp lại có thứ gió tên là
Kiên-Mật-Vô-Năng-Hoại, gió nầy thành lập các Luân-Vi-Sơn lớn nhỏ và
Kim-Cang-Sơn. Kế tiếp lại có thứ gió tên Thắng-Cao, gió nầy thành lập các
núi Tu-Di. Kế tiếp lại có thứ gió tên là Bất-Động, gió nầy thành lập mười
loại núi lớn là: núi Khê-Đà-La, núi Tiên-Nhơn, núi Phục-Ma, núi
Đại-Phục-Ma, núi Trì-Song, núi Ni-Dân-Đà-La, núi Mục-Chơn-Lân-Đà, núi
Ma-Ha-Mục-Chơn-Lân-Đà và Hương-Sơn, Tuyết-Sơn. Kế tiếp lại có thứ gió tên
là An-Trụ, gió nầy thành lập các miền đại địa của Đại-thiên-giới. Kế tiếp
lại có thứ gió tên là Trang-Nghiêm, gió nầy thành lập các cung điện của
Địa-cư-thiên, cung điện Long-vương và thần Càn-Thát-Bà. Kế tiếp lại có thứ
gió tên là Vô-Tận-Tạng, gió nầy thành lập tất cả biển lớn của cõi
Đại-thiên. Kế tiếp lại có thứ gió tên là Phổ-Quang-Minh-Tạng, gió nầy
thành lập các báu ma-ni của Đại-thiên-thế-giới. Kế tiếp lại có thứ gió tên
là Kiên-Cố-Căn, gió nầy thành lập tất cả các cây Như-Ý. Như thế do nghiệp
duyên của chúng-sanh không đồng, nên tự nhiên nổi lên những thứ gió sai
biệt để tạo thành các cõi sai biệt.
(Đoạn thành lập các núi trên đây là trích dẫn theo kinh Hoa-Nghiêm) xin
lược dẫn thêm một đoạn trong luận Du-Già-Sư-Địa để học giả so sánh: Bấy
giờ giữa hư không lại nổi lên các Giới-tạng-vân. Do những ánh mây nầy, có
nhiều thứ mưa to đổ xuống, nước mưa đều y trụ trên Kim-tánh-địa-luân. Kế
đó lại có gió mạnh khởi lên cổ động làm cho nước thành những chất đặc. Các
chất tinh diệu bậc thượng hợp thành núi Tu-Di. Núi nầy khi hoàn thành, thể
chất của nó là bốn thứ báu: vàng, bạc, lưu ly, pha lê. Những chất đặc bậc
trung, kết thành bảy núi vàng như: núi Trì-Song, núi Trì-Trục, núi
Chiêm-Mộc, núi Thiện-Kiến, núi Mã-Nhĩ, núi Tượng-Nhĩ, núi Trì-Địa. Bảy dãy
núi nầy an lập theo thứ lớp và đều vây quanh núi Tu-Di. Những chất đặc bậc
hạ kết thành bốn đại-châu, tám trung-châu, núi Thiết-Vi, cung điện của
hàng Phi-thiên, Long-cung, Tuyết-Sơn, bờ núi bao quanh A-Nậu-Trì, các
chánh ngục, biên ngục, và một phần biệt xứ của loài Ngạ-quỷ, Bàng-sanh.
Cung điện của hàng Phi-thiên ở dưới chân núi Tu-Di gần mé nước Long-cung ở
rải rác theo các Hương-thủy-hải, giữa bảy núi vàng. Trong các Long-cung
nầy có tám đại Long-vương, thọ lượng đồng một trụ kiếp. Tám Long-vương ấy
là: Trì-Địa long-vương, Hoan-Hỷ long-vương, Mã-Loa long-vương,
Mục-Chơn-Lân-Đà long-vương, Ý-Mãnh long-vương, Trì-Quốc long-vương,
Đại-Hắc long-vương, Ế-La-Diệp long-vương.
Tóm lại, kiếp thành là giai đoạn thế-giới đang thành lập. Thời gian nầy kể
có 20 tiểu-kiếp.
2. Kiếp-trụ: Kiếp-trụ là gì? Ấy là thế-giới đã thành, có thể khiến cho
chúng-sanh được an trụ mà thọ dụng. Kinh Hoa-Nghiêm nói:
“Tam-thiên-đại-thiên-thế-giới đã thành lập, khiến cho vô lượng chúng-sanh
được nhiều sự nhiêu ích: những loài thủy tộc được sự nhiêu ích của nước;
những loài ở lục địa được sự nhiêu ích của đất; những loài ở cung điện
được sự nhiêu ích của cung điện; những loài ở hư không được sự nhiêu ích
của hư không”.
Khi thế-giới mới vừa thành lập, đất như chất sữa đặc, có đủ mùi vị thơm
tho ngon đẹp. Lúc ấy hàng chư thiên phước, mạng đều hết, từ cõi trời
Quang-Âm hóa sanh xuống miền đại địa. Loài hữu-tình nầy các căn đầy đủ,
thân có ánh sáng, bay đi tự tại giữa hư không lấy sự hỷ lạc làm thức ăn,
thọ số rất lâu dài. Bấy giờ thế-giới không có mặt trời, mặt trăng, các
ngôi sao, thời tiết và ngày đêm, cũng không phân biệt ai là nam, nữ, sang,
hèn mọi người gặp nhau chỉ gọi là “Tát đỏa, tát đỏa”. Khi đó các hữu-tình
hóa sanh thấy lớp địa tô trắng nhuyễn, lấy ngón tay chấm đưa vào lưỡi nếm
thử. Nếm vài ba lần, cảm thấy thơm ngon, mùi vị đặc biệt, họ liền sanh
lòng tham trước. Những kẻ nào ăn chất địa tô nhiều, thân thể lần lần thô
phì, người ăn ít thì nhan sắc quang nhuận hơn. Do đó họ sanh tâm phân biệt
tốt xấu hơn kém. Khi các hữu-tình ấy tham nhiễm chất địa tô, thì thần
thông ánh sáng và diệu sắc của thân thể cũng lần suy mờ và mất hẳn,
thế-giới trở nên tối tăm. Lúc đó các ngọn hắc phong thổi vào mặt biển, từ
nơi đây phát hiện mặt trời, mặt trăng bay lên hư không soi sáng thế gian.
Người thời bấy giờ thấy mặt trời mọc thì mừng, thấy mặt trời lặn thì lo
lắng sợ hãi, từ đó mới có ngày đêm phân biệt. Khi loài người đã sanh lòng
hơn kém thị phi, phước đức cũng suy giảm, chất địa tô biến thành địa bì,
mùi vị kém hơn trước. Lần lần chất địa bì cũng diệt, sanh ra chất địa phu;
chất địa phu lại diệt, biến ra chất địa phì, mùi vị như rượu bồ đào. Kế đó
chất địa phì cũng mất, từ dưới đất mọc lên cây bồ đào trái ngon ngọt, nhơn
loại hái thứ trái ấy mà ăn, ăn hết lại có trái khác sanh ra tiếp tục. Lần
lần cây bồ đào thưa thớt không còn trái, từ dưới đất lại mọc lên thứ gạo
không có vỏ thóc bên ngoài; thứ gạo nầy không cần gia vị mà vẫn có đủ mùi
chất thơm ngon.
Bấy giờ loài người hóa sanh ăn thứ gạo thơm, còn lại cặn bã nơi thân, thể
chất lại biến sanh ra đại, tiểu tiện đạo, hiện rõ căn hình nam nữ. Những
kẻ tình nhiễm hơi nặng biến thành nữ nhơn, người tình nhiễm nhẹ hơn biến
thành nam tử; hai bên đối nhau cười nói, dục niệm càng tăng, lần lần đi
đến sự phối hợp và kết thành chồng vợ ở chung nhau. Từ đấy loài người sanh
ra đều từ thai tạng của mẹ. Thứ gạo thơm thuở ấy dài độ bốn tấc, ban mai
cắt chiều liền sanh, chiều cắt mai lại sanh, hạt nào hạt nấy đều chín
mọng. Trong khi đó đôi kẻ sanh tâm lười biếng, họ cắt luôn thật nhiều, để
dành ăn trong ba ngày, năm ngày, hoặc nhiều ngày. Những người kia trông
thấy thế bắt chước làm theo, do nghiệp tham lam phóng dật ấy, gạo lần lần
sanh ra vỏ thóc, khi cắt rồi không mọc lại liền như lúc trước. Trước cảnh
trạng ấy, loài người buồn rầu khóc lóc, cùng nhau phân chia ranh giới của
ruộng nương, mỗi gia đình đều tàng trữ lúa riêng, rồi ra sức gieo trồng để
tự nuôi sống.
Thời gian sau, lại có kẻ tham lam lười biếng, không chịu gắng sức làm
việc, lén cắt trộm lúa của người khác, nhân đó sanh ra sự tranh đấu lẫn
nhau. Bấy giờ đại chúng họp lại lựa bậc có đức công cử lên làm điền chủ,
với nhiệm vụ xử đoán việc phải quấy, trách phạt kẻ có tội, mỗi người đều
trích bớt phần ăn của mình để thù đáp công lao của vị ấy. Đây là mầm móng
xuất phát hàng vua chúa và giai cấp Sát-Ðế-Lỵ về sau. Lúc đó lại có những
kẻ thấy nhơn loại lần trở nên ô nhiễm xấu xa, sanh lòng thương xót yểm ly,
bỏ vào núi tu hành, giữ hạnh trong sạch được mọi người tôn kính cúng
dường. Đây là nguồn gốc của hàng xuất-gia tu tịnh hạnh và giai cấp
Bà-La-Môn về sau. Lại có những kẻ học tập các kỹ nghệ, hoặc giúp việc cho
người khác để tự mưu sanh. Đây là hàng thứ dân và tiện dân, cũng là nguyên
ủy của hai giai cấp Phệ-Xá, Thủ-Ðà-La sau nầy.
Tóm lại, thời gian của kiếp-trụ cũng gồm có hai mươi tiểu-kiếp. Mỗi
tiểu-kiếp khi tăng thạnh đều có bốn bậc Luân-vương ra đời, lúc giảm cực
đều có tiểu-tam-tai.
3. Kiếp-hoại: Khi trụ-kiếp đã mãn, thế-giới bắt đầu hư hoại đây gọi là
kiếp-hoại. Sự hư hoại nầy có hai phương diện: thú-hoại và giới-hoại.
Thú-hoại là chỉ cho sự tiêu hoại của chúng-sanh trong Thất-thú, tức là
hữu-tình-giới. Lúc đó những chúng-sanh nào có phước nghiệp liền được sanh
về các tầng trời không tiêu hoại, hoặc sanh về các thế-giới khác tương
xứng với nghiệp của mình. Những chúng-sanh nghiệp nặng, sau khi thân xác
tiêu tan liền được chuyển sanh về ác đạo ở tha phương. Giới-hoại là sự
tiêu hoại của non sông vạn vật, tức là khí-thế-giới.
Về kiếp-hoại lại có tướng đại-tam-tai là: hỏa-tai, thủy-tai và phong-tai.
Khi hỏa-tai sắp khởi, những chúng-sanh có phước đức đều sanh lên cõi
Nhị-thiền. Do nghiệp của loài hữu-tình kế đó hắc phong nổi lên dữ dội,
khởi thỉ có hai mặt trời hiện ra, làm cho nước ở các ao hồ rạch nhỏ đều
khô cạn. Kế tiếp có ba mặt trời hiện ra, làm cho nước ở các sông lớn đều
khô cạn. Kế lại có bốn mặt trời hiện ra, làm cho nước ở A-Nậu-Trì
(Vô-nhiệt-trì) khô cạn. Khi năm mặt trời hiện ra biển lớn đều khô; sáu mặt
trời hiện ra núi non đất liền bốc cháy khói lên ngùn ngụt; bảy mặt trời
hiện ra núi Tu-Di sập đổ, chư thiên trời Lục-Dục thảy đều mạng chung, sức
lửa hủy hoại cả Dục-giới và tầng Sơ-thiền của Sắc-giới. Lúc ấy từ cõi trời
Quang-Âm trở xuống, vạn vật đều thành tro bụi, chư thiên mới hóa sanh lên
đây thấy cảnh tượng chưa từng có ấy, đem lòng sợ hãi. Các thiên-tử cựu trụ
đến an ủi rằng: “Chư vị chớ lo sợ, kiếp lửa không thể tiêu hủy được cõi
nầy”.
Khi thủy-tai nổi lên, những chúng-sanh có phước đức đều sanh trước lên cõi
Tam-thiền. Do nghiệp lực của loài hữu-tình, tam-thiên-thế-giới nổi lên cơn
mưa mãnh liệt. Từ cõi Tam-thiền trở xuống, cung điện chư thiên, núi Tu-Di,
Thất-Kim-Sơn, Tứ-đại-châu đều ẩn hình trong biển nước. Cả cõi Dục và tầng
Sơ-thiền, Nhị-thiền của Sắc-giới đều bị sức nước xung phá tiêu tan. Ví như
một khối muối to bỏ xuống nước bị tiêu tan thế nào những sắc chất của cõi
nầy cũng bị tiêu tan như thế ấy.
Khi phong-tai nổi lên, những chúng-sanh có phước đức đều sanh trước lên
cõi Tứ-thiền. Do nghiệp lực của loài hữu-tình, có cơn gió mãnh liệt tên là
Đại-Tăng-Già nổi lên. Từ cõi Tứ-thiền trở xuống, cung điện chư thiên, núi
non, tất cả các sắc chất đều va chạm nhau tan nát như vi-trần trong sức
quay cuồng dữ dội của gió. Nói chung, phong-tai tiêu hoại đồng thời tất cả
trời Tam-thiền, Nhị-thiền, Sơ-thiền, và 1.000.000.000 cõi Dục của
Đại-thiên-thế-giới.
Đại-tam-tai không phải đồng thời khởi lên trong một đại-kiếp. Như đại-kiếp
thứ nhất bị hỏa-tai tiêu hoại, đến đại-kiếp thứ tám mới bị thủy-tai tiêu
hoại, cứ bảy lần hỏa-tai có một lần thủy-tai, bảy lần thủy-tai mới có một
lần phong-tai. Đại-tam-tai tuần hoàn 64 lần trong một kiếp vận, nếu
đại-kiếp thứ nhất bị hỏa-tai tiêu hoại, đến đại-kiếp thứ 64 mới có
phong-tai tiêu hoại thế-giới. Như thế trong một kiếp-vận (64 đại-kiếp), có
56 lần đại hỏa-tai, 7 lần đại thủy-tai, 1 lần đại phong-tai.
Hiển-Tông-Luận nói: “Chư thiên cõi Sơ-thiền do sức phiền não vi tế của tâm
sở tầm, từ bên trong, nên chiêu cảm hỏa-tai bên ngoài. Chư thiên cõi
Nhị-thiền do sức nhuận trạch của tâm khinh an, hoan hỷ bên trong, nên
chiêu cảm thủy-tai bên ngoài. Chư thiên cõi Tam-thiền do sức dao động của
tâm lạc thọ bên trong, nên chiêu cảm phong-tai bên ngoài. Bậc Sơ-thiền vì
có đủ ba tai nạn bên trong, nên phải thọ ba tai nạn bên ngoài. Bậc
Nhị-thiền vì có hai tai nạn (thủy, phong-tai) bên trong, nên phải thọ hai
tai nạn bên ngoài. Bậc Tam-thiền vì có một tai nạn (phong-tai) bên trong,
nên phải thọ một tai nạn bên ngoài”. Cứ theo đây mà xét thì trong thời kỳ
hỏa-tai cũng có thủy-tai và phong-tai, nhưng thế lực của nước và gió kém
hơn lửa, nên chỉ kể phần lửa là đại hỏa-tai. Trong thời kỳ thủy-tai cũng
có hỏa-tai và phong-tai, nhưng thế lực của lửa và gió kém hơn nước, nên
chỉ kể phần nước là đại thủy-tai. Trong thời kỳ phong-tai cũng có hỏa-tai
và thủy-tai, nhưng thế lực của lửa và nước kém hơn gió, nên chỉ kể phần
gió là đại phong-tai. Hỏa-tai phá hoại đến cõi Sơ-thiền, thủy-tai phá hoại
đến cõi Nhị-thiền, phong-tai phá hoại đến cõi Tam-thiền. Tạp-Tâm-Luận nói:
“Bậc Tứ-thiền không có lửa giác-quán như Sơ-tịnh-lự, không có nước hoan-hỷ
như Nhị-tịnh-lự, không có gió lạc-thọ như Tam-tịnh-lự nên không bị tam-tai
làm hại. Vì thế cõi Tứ-thiền vĩnh viễn không tiêu hoại. Nhưng đệ Tứ-thiền
chưa được gọi là chân thường vì định cảnh nầy không vĩnh viễn tương tục
khi sức định đã mòn thế lực của nó phải tiêu tan. Vì thế cõi Tứ-thiền tuy
không bị tam-tai, nhưng còn bị sự sanh diệt vô thường làm hư hoại. Tướng
hư hoại ấy như thế nào? Như khi vị thiên-tử cõi Tứ-thiền mới hóa sanh,
cung điện và bao nhiêu y-báo tùy thân cũng đồng thời hiện; khi họ mạng
chung y-báo riêng cũng đồng thời tiêu diệt”.
Trên đây là tướng trạng chung về sự tiêu hoại của thế-giới. Mỗi lần
thế-giới hoại diệt đều trải qua một thời gian là 20 tiểu-kiếp. Tóm lại các
tướng hữu vi là pháp sanh diệt, ba cõi đều vô thường, hàng Phật-tử không
nên tham trước. Cổ-đức đã bảo:
“Lục-dục còn mang
tướng ngũ suy,
Tam-thiền chưa khỏi
với phong-tai.
Dù cho tu đến
Phi-phi-tưởng.
Cũng chẳng bằng lên
Bát-Nhã-đài”.
4. Kiếp-không: Sau khi đã trải qua đại tai, vạn vật đều tiêu tan, chỉ còn
một khoảng không gian vô hình. Trạng thái nầy kéo dài 20 tiểu-kiếp mới qua
giai đoạn thành lập của thế-giới tương lai. Thời kỳ trống không ấy gọi là
không kiếp. Không kiếp không có ngày đêm thời tiết, làm sao mà biết được
là trải qua 20 tiểu-kiếp. Đây là do trí huệ vô ngại của Phật thấy suốt
mười phương, so sánh với các cõi trời không hư hoại và trụ của thế-giới
phương khác, nên biết rõ thời gian ấy trải qua 20 tiểu-kiếp.
Như một năm có bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông; một đại-kiếp phải trải qua
bốn kiếp tướng là thành, trụ, hoại, không, liên tục không dứt. Thời tiết
hết đông kế sang xuân, kiếp tướng hết thời kỳ trống không lại qua thời kỳ
thành lập. Đối-Pháp-Luận nói: “Như suốt qua phương đông có vô lượng
thế-giới, các cõi ấy hoặc sắp thành, hoặc đang hoại, hoặc đang thành, hoặc
đã thành rồi trụ, hoặc đã hoại rồi không. Cũng thế, vô biên quốc độ ở mười
phương sanh diệt theo bốn giai đoạn: thành, trụ, hoại, không, liên tục
không dứt. Chánh-báo và y-báo ở mười phương thế-giới có xấu, đẹp, sạch,
dơ, đều do đồng nghiệp của chúng-sanh mà cảm hiện”. Kinh Hoa-Nghiêm cũng
nói: “Ví như lá trong rừng có non, già, khô, rụng, thế-giới trong các sát
chủng cũng có thành, trụ, hoại, không”.
Tiết IV: Ba Đại Kiếp Của Cõi Ta Bà
Trong một đại-kiếp, ba trung-kiếp thành, hoại, không đều không có
chúng-sanh ở. Khí-thế-giới, và hữu-tình giới duy thể hiện đầy đủ trong
kiếp-trụ. Cứ theo ba thời gian quá khứ, hiện tại, vị lai thì đại-kiếp vừa
qua tên là Trang-Nghiêm, đại-kiếp hiện nay gọi là Hiền hay Thiện-Hiền,
đại-kiếp sẽ đến tên là Tinh-Tú. Trong ba đại-kiếp nầy, mỗi kiếp đều có
1.000 vị Phật ra đời vào trung-kiếp-trụ.
Sao gọi là kiếp Trang-Nghiêm? Kinh Trang-Nghiêm-Kiếp-Thiên-Phật-Danh nói:
“Đại-kiếp của thời quá khứ tên là Trang-Nghiêm. Trong kiếp nầy có 1.000
đấng chánh giác ra đời, vị đầu tiên là Hoa-Quang Như-Lai, vị sau rốt là
Tỳ-Xá-Phù-Phật. Vì một ngàn Ðức Thế-Tôn ra đời làm cho y-báo và chánh-báo
của kiếp nầy được trang nghiêm, nên gọi là Trang-Nghiêm-kiếp”.
Sao gọi là kiếp Hiền hay Thiện-Hiền? Từ-Ân-Kiếp-Chương nói: “Kiếp hiện tại
tên là Hiền-Kiếp vì có ngàn Đức Phật ra đời và rất nhiều bậc hiền-thánh”.
Trong kinh Bi-Hoa có đoạn nói: “Thế-giới của Đức Phật ấy gọi là Ta-Bà,
đang ở vào đại-kiếp tên là Thiện-Hiền. Vì trong đại-kiếp nầy có 1.000 Ðức
Thế-Tôn đã thành tựu đại bi tâm, xuất hiện ra đời.
Sao gọi là kiếp Tinh-Tú? Phật-Tổ-Thống-Kỷ nói: “Đại-kiếp của thời vị lai
gọi là Tinh-Tú. Trong kiếp nầy có 1.000 đấng Điều-Ngự ra đời, vị đầu tiên
là Nhật-Quang, vị sau rốt là Tu-Di-Tướng. Một ngàn vị Phật xuất hiện sáng
rỡ như các ngôi sao lớn trên trời, nên gọi kiếp sẽ đến là Tinh-Tú-kiếp.
Trên đây đã nói lược qua về ba đại-kiếp theo ba thời gian, kế tiếp xin kể
thêm một vài chi tiết trong kiếp hiện tại của chúng ta đang là Hiền-Kiếp.
Trong Hiền-kiếp có 1.000 Đức Phật ra đời, vị đầu tiên thành danh
Câu-Lưu-Tôn, vị sau rốt hiệu là Lâu-Chí. Về túc nhân của 1000 đấng
Thế-Tôn, kinh Hiền-Kiếp đã nói: “Đời quá khứ lâu xa về trước, có Phật hiệu
là Vô-Lượng-Tinh-Tấn Như-Lai ra đời. Thuở ấy, một ngàn người con của vua
Đức-Hoa nghe Phật thuyết pháp, liền phát tâm bồ-đề, tu theo chánh đạo. Một
ngàn vương-tử đó, chính là ngàn Đức Phật trong Hiền-kiếp nầy vậy.”
Đại-kiếp Thiện-Hiền hiện nay, chư Phật đều ra đời trong kiếp-trụ. Trong
hai mươi tiểu-kiếp của kiếp-trụ, tám tiểu-kiếp trước không có Phật ra đời.
Ðến tiểu-kiếp thứ chín, lúc nhơn thọ giảm còn sáu muôn tuổi, khởi thỉ có
Đức Phật Câu-Lưu-Tôn xuất hiện. Khi nhơn thọ giảm xuống còn bốn muôn tuổi,
có Phật Câu-Na-Hàm-Mâu-Ni xuất hiện; nhơn thọ giảm xuống còn hai muôn
tuổi, có Phật Ca-Diếp xuất hiện; nhơn thọ giảm xuống còn 100 tuổi, có Phật
Thích-Ca Mâu-Ni xuất hiện. Như thế trong tiểu-kiếp thứ chín có bốn vị Phật
ra đời. Sang tiểu-kiếp thứ mười lúc nhơn thọ từ 84.000 giảm còn 80.000
tuổi, có Phật Di-Lặc ứng thế độ sanh. Từ tiểu-kiếp thứ 11 đến tiểu-kiếp
thứ 14, trong thời gian nầy không có Phật ra đời. Qua tiểu-kiếp thứ 15, có
994 vị Phật nối nhau xuất thế. Trong bốn tiểu-kiếp thứ 16, 17, 18, 19
không có Phật ra đời. Đến tiểu-kiếp thứ 20, lúc nhơn thọ 84.000 tuổi đức
Lâu-Chí Như-Lai xuất thế, thuyết pháp độ sanh. Sau khi Phật Lâu-Chí
niết-bàn, mãn tiểu-kiếp cuối cùng, thế-giới nầy bắt đầu vào giai đoạn tiêu
hoại để chuyển sang sự thành lập của kiếp Tinh-Tú tương lai.
Phật-giáo đồ khi sám hối, có vị lễ tam thiên Phật, đó chính là lạy 3000
Ðức Thế-Tôn trong ba đại-kiếp quá khứ, hiện tại, vị lai. Về sự ứng thế
trước sau của 3000 vị Phật, có bài kệ tổng quát rằng:
Trang-Nghiêm Hoa-Quang, Tỳ-Xá-Phù
Hiền-kiếp Câu-Lưu, Lâu-Chí Phật
Tinh-Tú, Nhật-Quang, Tu-Di-Tướng
Như thế, chư Phật độ chúng sanh.
---o0o---
Mục
Lục
Thiên thứ nhất | 1
| 2
| 3
| 4
| 5
| 6
| 7
| 8
| 9
| 10
| 11 | 12
Thiên thứ hai
| 1
| 2
| 3
| 4
| 5
| 6
| 7
| 8
Thiên thứ ba
| 1
| 2
| 3
| 4
| 5
| 6
| 7
| 8
---o0o---
Source:
Di Đà Nguyện Hải
Vi tính:
Huệ Toàn, Huệ Trang, Từ Hỷ và Tuệ Cường
Trình bày : Nhị Tường
Cập nhật ngày 01-04-2003