LỜI
DẪN: Cướp cờ giựt trống ngàn Thánh chẳng cùng, ngồi đoạn
hào ngoa muôn cơ chẳng đến, chẳng phải thần thông diệu
dụng, cũng chẳng phải bản thể như nhiên. Hãy nói bằng
vào cái gì được kỳ đặc thế ấy ?
CÔNG
ÁN: Tăng hỏi Dược Sơn: Khỏa ruộng cỏ cạn, nai hươu thành
bầy, thế nào bắn được hươu trong hươu ? Dược Sơn nói:
Xem tên! Tăng phóng thân liền nhào. Dược Sơn bảo: Thị giả
lôi gã chết này ra. Tăng liền chạy. Dược Sơn nói: Kẻ chơi
đất có bao nhiêu hạng. Tuyết Đậu niêm: Ba bước tuy sống,
năm bước phải chết.
GIẢI
THÍCH: Công án này tông Tào Động gọi là “Tá sự vấn”,
cũng gọi là “Biện chủ vấn” dùng để rõ đương cơ.
Nai hươu tầm thường thì dễ bắn, chỉ có hươu trong hươu
là vua trong loài nai rất là khó bắn. Loại hươu nai này thường
đến trên bờ đá mài gạc giống như mũi nhọn rất bén,
đem thân giữ gìn bầy nai, cọp cũng chẳng dám đến gần.
Vị Tăng này cũng giống tỉnh tỉnh, dẫn lại hỏi Dược
Sơn để rõ cơ thứ nhất. Dược Sơn nói: Xem tên ! Hàng Tông
sư tác gia quả nhiên kỳ đặc như chọi đá nháng lửa, tợ
làn điện chớp. Đâu chẳng thấy Tam Bình ban đầu đến tham
vấn Thạch Củng. Thạch Củng vừa thấy đến liền làm thế
kéo cung, nói: Xem tên! Tam Bình vạch ngực nói: Đây là tên
giết người hay tên sống người ? Thạch Củng khảy dây cung
ba cái. Tam Bình liền lễ bái. Thạch Củng nói: Ba mươi năm
một trương cung hai mũi tên, ngày nay chỉ bắn được nửa
người thánh. Liền bẻ gãy cung tên. Sau Tam Bình thuật lại
cho Đại Điên nghe. Đại Điên nói: Đã là tên sống người
vì sao nhằm trên dây cung mà biện ? Tam Bình không đáp được.
Đại Điên nói: Ba mươi năm sau cần người cử lời này cũng
khó được. Pháp Đăng có làm bài tụng: “Xưa có thầy Thạch
Củng, gác cung tên mà ngồi, như thế ba mươi năm, tri âm không
một gã. Tam Bình trúng đích lại, cha con hợp nhau hòa, chín
chắn suy nghĩ kỹ, nguyên là y bắn đất.” Tác lược Thạch
Củng cùng Dược Sơn một loại. Tam Bình trên đảnh môn đủ
mắt, nhằm dưới một mũi tên liền trúng đích. Giống như
Dược Sơn nói: Xem tên! Vị Tăng kia liền làm con hươu phóng
thân nhào. Vị Tăng kia giống tác gia, chỉ là có đầu không
đuôi, đã tạo lồng bẫy cốt gài Dược Sơn. Đâu ngờ Dược
Sơn là tác gia một bề ép ngặt phải đi. Dược Sơn nói:
Thị giả, lôi gã chết này ra. Giống như bày trận lại trước.
Vị Tăng kia liền chạy. Cũng tốt, phải thì phải vẫn là
không thảnh thơi, dính chân dính tay. Vì thế Dược Sơn nói:
Kẻ chơi đất có bao nhiêu hạng. Khi ấy nếu Dược Sơn không
có lời nói sau, sẽ muôn đời bị người kiểm điểm. Dược
Sơn nói xem tên, vị Tăng này liền nhào, hãy nói là hiểu
hay chẳng hiểu ? Nếu là hiểu, tại sao Dược Sơn lại nói
kẻ chơi đất ? Cái này rất ác. Giống như Tăng hỏi Đức
Sơn: Học nhân nương kiếm Mạc Da muốn lấy đầu Thầy thì
thế nào ? Đức Sơn đưa cổ ra nói: Hè! Tăng nói: Đầu Thầy
rụng. Đức Sơn cúi đầu đi về phương trượng. Lại Nham
Đầu hỏi Tăng: Ở đâu đến ? Tăng thưa: Tây Kinh đến. Nham
Đầu hỏi: Sau trận giặc Hoàng Sào từng lượm được kiếm
chăng ? Tăng thưa: Lượm được. Nham Đầu đưa cổ ra nói:
Hè ! Tăng nói: Đầu Thầy rụng. Nham Đầu cười ha hả ! Loại
công án này trọn là máy gài cọp, chính so với chỗ này giống
nhau. Dược Sơn chẳng quản y, chỉ vì biết được phá, nên
ép y phải đi. Tuyết Đậu nói: Vị Tăng này ba bước tuy sống,
năm bước phải chết. Vị Tăng này tuy rất giỏi xem tên,
phóng thân nhào. Dược Sơn bảo: Thị giả, lôi gã chết này
ra. Tăng liền chạy. Tuyết Đậu nói: Chỉ e ngoài ba bước
chẳng sống. Khi ấy nếu nhảy ra ngoài năm bước, người
trong thiên hạ chẳng làm gì được y. Hàng tác gia gặp nhau,
phải là chủ khách trước sau lẫn đổi không cho gián đoạn,
mới có phần tự do tự tại. Khi ấy vị Tăng này đã không
thể trước sau, nên bị Tuyết Đậu kiểm điểm. Phần sau
cũng tự dùng lời đó tụng ra.
TỤNG:
Chủ trung chủ
Quân khán thủ
Hạ nhất tiễn
Tẩu tam bộ
Ngũ bộ nhược hoạt
Thành quần sấn hổ
Chánh nhãn tùng lai phó lạp nhân.
DỊCH:
Hươu trong hươu
Anh xem lấy
Bắn một mũi
Chạy ba bước
Năm bước nếu sống
Thành đoàn đuổi cọp
Chánh nhãn từ đây trao thợ săn.
Tuyết Đậu nói to: Xem tên!
GIẢI
TỤNG: Hai câu “hươu trong hươu, anh xem lấy”, hàng Thiền
khách phải đủ con mắt hươu trong hươu, có đầu sừng hươu
trong hươu, có cơ quan có tác lược. Dù là gặp cọp có cánh
mọc sừng cũng được toàn thân vô hại. Khi ấy vị Tăng
này phóng thân liền nhào, tự nói tôi là con hươu “Bắn
một mũi, chạy ba bước”. Dược Sơn nói xem tên. Vị Tăng
liền nhào. Dược Sơn bảo thị giả lôi gã chết này ra. Tăng
liền chạy. Cũng rất hay, song chỉ chạy được ba bước.
“Năm bước nếu sống, thành đoàn đuổi cọp”, Tuyết Đậu
nói chỉ e năm bước phải chết. Khi ấy nếu nhảy được
ngoài năm bước thì sống, liền hay thành đoàn đuổi cọp.
Loại hươu trong hươu, gạc nó như cây thương, cọp trông
thấy cũng phải sợ mà chạy. Hươu là vua trong bầy nai thường
dẫn bầy nai đuổi cọp vào núi khác. Phần sau Tuyết Đậu
tụng Dược Sơn cũng có chỗ đương cơ xuất thân “chánh
nhãn từ đây trao thợ săn”. Dược Sơn như thợ săn bắn
giỏi, vị Tăng kia như con hươu. Khi ấy Tuyết Đậu nhân thượng
đường cử lời này, rút gọn thành một câu, nói to: Xem tên
! Người ngồi người đứng đồng thời dậy chẳng được.
?
TẮC
82: ĐẠI LONG PHÁP THÂN KIÊN CỐ
LỜI
DẪN: Sợi tơ đầu sào đủ mắt mới thấy, cái cơ cách ngoại
hàng tác gia mới biện. Hãy nói thế nào là sợi tơ đầu
sào, cái cơ cách ngoại, thử cử xem ?
CÔNG
ÁN: Tăng hỏi Đại Long: Sắc thân bại hoại, thế nào là
Pháp thân kiên cố ? Đại Long đáp: Hoa núi nở dường gấm,
nước khe trong tợ chàm.
GIẢI
THÍCH: Việc này nếu nhằm trên ngôn ngữ mà tìm, giống như
đưa gậy đập mặt trăng, chẳng dính dáng chút nào. Cổ nhân
phân minh, nói: Muốn được thân thiết chớ đem hỏi đến
hỏi. Vì sao ? Hỏi tại chỗ đáp, đáp tại chỗ hỏi. Vị
Tăng này gánh một gánh lỗ mãng, đổi một gánh hồ đồ,
đặt câu hỏi hư dở chẳng ít. Nếu chẳng phải là Đại
Long đâu được che trời che đất. Kia hỏi thế ấy, Đại
Long đáp thế ấy, một hợp tướng, lại chẳng dời đổi
một mảy tơ. Giống như thấy thỏ thả chim ưng, xem lỗ đặt
chốt. Ba thừa mười hai phần giáo lại có thời tiết này
chăng ? Quả thật kỳ đặc, chỉ là ngôn ngữ vô vị bít
lấp miệng người. Thế nên nói: “Một mảnh mây trắng miệng
hang khuất, chim về quên tổ biết là bao.” Có người nói
chỉ là tùy tiện đáp suông ấy thôi. Nếu hiểu thế đó
trọn là kẻ diệt dòng họ Thích. Đâu chẳng biết cổ nhân
một cơ một cảnh phá gông đập xiềng, một câu một lời
ôm vàng chứa ngọc. Nếu là mắt não Thiền tăng có khi nắm
đứng, có khi buông đi, chiếu dụng đồng thời, nhân cảnh
đều đoạt, song phóng song thâu, gặp thời thông biến. Nếu
không đại dụng đại cơ, đâu hiểu phủ trời che đất như
thế. Giống như gương sáng trên đài Hồ đến hiện Hồ,
Hán đến hiện Hán. Công án này cùng “hoa thược lan” một
loại, song ý lại chẳng đồng. Chỗ hỏi của vị Tăng chẳng
rõ, chỗ đáp của Đại Long rất hay. Tăng hỏi Vân Môn: Khi
lá rụng cành khô thì thế nào ? Vân Môn đáp: Thân bày gió
thu. Đây gọi là hai mũi tên chống nhau. Vị Tăng hỏi Đại
Long: Sắc thân bại hoại, thế nào là Pháp thân kiên cố ?
Đại Long đáp: Hoa núi nở dường gấm, nước khe trong tợ
chàm. Dường thể “anh đến Tây Tần, tôi ở Đông Lỗ”.
Kia đã đi thế ấy, tôi chẳng đi thế ấy, cùng với Vân
Môn một khối trái nhau. Gã kia đi thế ấy là dễ thấy, gã
này chẳng đi thế ấy lại khó thấy. Đại Long quả thật
ba tấc rất kín. Tuyết Đậu tụng ra:
TỤNG:
Vấn tằng bất tri
Đáp hoàn bất hội
Nguyệt lãnh phong cao
Cổ nham hàn cối
Kham tiếu lộ phùng đạt đạo nhân
Bất tương ngữ mặc đối
Thủ bả bạch ngọc tiên
Ly châu tận kích toái
Bất kích toái