HƯNG
THẠNH
LỜI
DẪN: Dựng pháp tràng lập tông chỉ lại là hàng bổn phận
Tông sư. Định rắn rồng, rành đen trắng, phải là hàng tri
thức tác gia. Trên kiếm bén luận sống chết, trên đầu gậy
biện cơ nghi thì gác lại, hãy nói việc riêng đứng trong
hoàn vũ, một câu làm sao thương lượng, thử cử xem ?
CÔNG
ÁN: Phong Huyệt dạy: Nếu lập một hạt bụi thì nước nhà
hưng thạnh, chẳng lập một hạt bụi thì nước nhà tan mất.
Tuyết Đậu cầm gậy nói: Lại có Thiền tăng đồng sanh đồng
tử chăng ?
GIẢI
THÍCH: Như Phong Huyệt dạy chúng nói: Nếu lập một hạt bụi
thì nước nhà hưng thạnh, chẳng lập một hạt bụi thì nước
nhà tan mất. Hãy nói lập một hạt bụi tức phải, chẳng
lập một hạt bụi tức phải ? Trong đây phải là đại dụng
hiện tiền mới được. Thế nên nói: Giả sử trước câu
nói tiến được, vẫn là kẹt vỏ quên niêm, dù cho dưới
câu tinh thông, chưa khỏi chạm phải cuồng kiến. Phong Huyệt
là bậc tôn túc trong tông Lâm Tế, dùng thẳng bổn phận thảo
liệu. Nếu lập một hạt bụi thì nước nhà hưng thạnh,
lão quê buồn rầu, ý ở lập quốc an bang phải nhờ mưu thần
dũng tướng, nhiên hậu mới kỳ lân xuất hiện, phụng hoàng
bay về, là điềm tốt thái bình. Người ở trong thôn ba nhà
kia nào biết có việc ấy. Chẳng lập một hạt bụi thì nước
nhà tan mất, gió thổi vèo vèo, lão quê vì sao hát ca ? Chỉ
vì nước nhà tan mất. Trong tông Tào Động gọi đó là chỗ
chuyển biến, không Phật không chúng sanh, không phải không
quấy, không tốt không xấu, bặt âm vang tung tích. Vì thế
nói: Mạt vàng tuy quí, rơi trong con mắt cũng thành bệnh. Lại
nói: Mạt vàng trong mắt là bệnh, y châu trên pháp là trần,
kỷ linh còn chẳng trọng, Phật Tổ là người gì ? Bảy xoi
tám phủng thần thông diệu dụng chẳng cho là kỳ đặc. Đến
trong đây, “trùm chăn phủ đầu muôn việc thôi, khi này Sơn
tăng trọn chẳng hội”. Nếu lại nói tâm nói tánh, nói huyền
nói diệu đều dùng chẳng được. Vì sao ? Vì nhà kia tự
có cảnh thần tiên. Nam Tuyền dạy chúng: Ở Hoàng Mai bảy
trăm vị Cao tăng đều là người hiểu Phật pháp, mà chẳng
được y bát của Tổ, chỉ có ông cư sĩ họ Lư chẳng hiểu
Phật pháp, cho nên được y bát của Tổ. Lại nói: Chư Phật
ba đời chẳng tri hữu, mèo nhà trâu trắng lại tri hữu. Lão
quê hoặc buồn rầu, hoặc ca hát, hãy nói làm sao hiểu ? Lão
quê đủ con mắt gì lại thế ấy ? Nên biết trước cửa
lão quê riêng có điều chương. Tuyết Đậu nêu cả hai lên
rồi, lại cầm gậy nói, lại có Thiền tăng đồng sanh đồng
tử chăng ? Khi ấy nếu có một người ra nói được một
câu lẫn làm chủ khách, khỏi bị lão Tuyết Đậu phần sau
tự chỉ ngực.
TỤNG:
Dã lão tùng giao bất triển mi
Thả đồ gia quốc lập hùng ki
Mưu thần dũng tướng kim hà tại !
Vạn lý thanh phong chỉ tự tri.
DỊCH:
Lão dốt từ đây chẳng nhướng mày
Vả mong nước nhà lập nền tài
Mưu thần dũng tướng nay đâu tá !
Muôn dặm gió lành chỉ tự hay.
GIẢI
TỤNG: Vừa rồi song đề vậy, trong đây lại nắm một bên,
buông một bên, bồi dài bổ ngắn, bỏ nặng theo nhẹ. Vì
thế nói: “Lão dốt từ đây chẳng nhướng mày, vả mong
nước nhà lập nền tài, mưu thần dũng tướng nay đâu tá.”
Tuyết Đậu cầm cây gậy nói: “Lại có Thiền tăng đồng
sanh đồng tử chăng ?” Giống như nói lại có mưu thần dũng
tướng chăng ? Một cái miệng nuốt tất cả người rồi vậy.
Do đó nói: Đất rộng người thưa, gặp nhau rất ít. Lại
có biết nhau chăng, ra đây một hầm chôn hết. “Muôn dặm
gió lành chỉ tự hay”, chính là chỗ Tuyết Đậu chỉ ngực
vậy.
?
TẮC
62: VÂN MÔN TRONG CÓ MỘT HÒN NGỌC
LỜI
DẪN: Lấy trí vô sư phát diệu dụng vô tác, lấy lòng từ
vô duyên làm bạn tốt chẳng thỉnh. Nhằm trong một câu có
chết có sống, ở trong một cơ có tha có bắt. Hãy nói người
nào từng thế ấy đến, thử cử xem ?
CÔNG
ÁN: Vân Môn dạy chúng: Trong càn khôn giữa vũ trụ, ở trong
có hòn ngọc báu ẩn tại hình sơn, cầm lồng đèn đến trong
điện Phật, đem ba cửa đến trên lồng đèn.
GIẢI
THÍCH: Vân Môn nói trong càn khôn giữa vũ trụ, ở trong có
hòn ngọc báu ẩn tại hình sơn, hãy nói Vân Môn ý tại cần
câu, ý tại lồng đèn ? Đây là mấy câu trong luận Bảo Tạng
của Triệu Pháp sư, Vân Môn trích ra dạy chúng. Khi Triệu
Công ở vườn Tiêu Dao thời Hậu Tần làm luận, viết kinh
Duy-ma-cật, mới biết Lão Trang chưa phải hay tột. Triệu Công
lễ La Thập làm thầy, lại đến tham vấn Bồ-tát Bạt-đà-ba-la
ở chùa Ngõa Quan, vốn là đệ tử được truyền tâm ấn
của Tổ thứ hai mươi bảy ở Ấn Độ. Triệu Công thâm nhập
được chỗ sâu kín. Một hôm, Triệu Công bị nạn sắp hành
hình, xin hẹn lại bảy ngày viết xong bộ luận Bảo Tạng.
Vân Môn trích bốn câu trong luận dạy chúng. Đại ý nói làm
sao lấy được hòn ngọc báu vô giá ẩn trong ấm giới. Lời
nói trong luận cùng lối thuyết thoại trong tông môn phù hợp
nhau. Cảnh Thanh hỏi Tào Sơn: Lý thanh hư khi cứu kính không
thân thì thế nào ? Tào Sơn đáp: Lý tức như thế, sự lại
làm sao ? Thanh thưa: Như lý như sự. Tào Sơn bảo: Lừa một
mình Tào Sơn thì được, đối với con mắt chư Thánh làm
gì được. Thanh thưa: Nếu không có con mắt chư Thánh, đâu
biết chẳng thế ấy. Tào Sơn bảo: công chẳng cho lọt mũi
kim, tư thì xe ngựa cũng qua. Vì thế nói: Trong càn khôn, giữa
vũ trụ, trong có hòn ngọc báu ẩn tại hình sơn. Đại ý
nói người người đầy đủ, mỗi mỗi viên thành. Vân Môn
trích ra dạy chúng đã là thập phần hiện thành, không thể
giống như Tọa chủ lại vì ông chú giải. Sư vẫn mở lòng
từ bi, vì ông chú cước nói “cầm lồng đèn đến trong
điện Phật, đem ba cửa đến trên lồng đèn”. Thử nói
Vân Môn nói thế ấy, ý tại chỗ nào ? Cổ nhân nói: “Thật
tánh vô minh tức Phật tánh, thân không huyễn hóa tức Pháp
thân.” Lại nói “chính phàm tâm mà thấy Phật tâm”. Hình
sơn tức là tứ đại ngũ ấm. Trong có hòn ngọc báu ẩn tại
hình sơn, cho nên nói: “Chư Phật tại đầu tâm, người mê
chạy ngoài tầm, trong ôm báu vô giá, chẳng biết một đời
thôi.” Lại nói: “Phật tánh rõ ràng hiển hiện, trụ tướng
hữu tình khó thấy, nếu ngộ chúng sanh vô ngã, mặt ta nào
khác mặt Phật. Tâm là tâm xưa nay, mặt là mặt thuở bé,
kiếp thạch khá đổi dời, cái kia không cải biến.” Có
người chỉ nhận cái sáng tỏ linh minh là ngọc báu, thế
là chẳng được cái dụng của nó, cũng chẳng được cái
diệu của nó. Vì thế, động chuyển chẳng được, xô lăn
chẳng xong. Cổ nhân nói: Cùng thì biến, biến thì thông. Câu
“cầm lồng đèn đến trong điện Phật”, nếu là thường
tình còn có thể lường xét được. Câu “đem ba cửa đến
trên lồng đèn” lại lường xét được chăng ? Vân Môn một
lúc vì ông đả phá tình thức ý tưởng, được mất phải
quấy rồi. Tuyết Đậu nói: Tôi mến Thiều Dương tân định
cơ, một đời vì người tháo đinh nhổ chốt. Lại nói: Ngồi
trên giường gỗ biết bao nhiêu, đao bén cắt đi khiến người
mến. Vân Môn nói cầm lồng đèn vào trong điện Phật, một
câu này đã cắt đứt rồi vậy. Lại đem ba cửa đến trên
lồng đèn, nếu luận việc này như chọi đá nháng lửa, tợ
làn điện chớp. Vân Môn nói: “Nếu ông tương đương hãy
tìm đường vào. Chư Phật như vi trần ở dưới gót chân
ông, ba tạng thánh giáo ở trên đầu lưỡi ông, chẳng bằng
hãy ngộ đi. Hòa thượng con ! Chớ vọng tưởng, trời là
trời, đất là đất, núi là núi, nước là nước, Tăng là
Tăng, tục là tục.” Sư im lặng giây lâu, nói tiếp: Đem
án sơn trước mặt lại cho ta xem ? Có vị Tăng ra hỏi: Học
nhân khi thấy núi là núi, nước là nước thì thế nào ? Vân
Môn bảo: Ba cửa vì sao từ trong này qua, e ông chết đi. Sư
bèn lấy tay vẽ một nét nói: Khi biết được là thượng
vị đề-hồ, nếu biết chẳng được trở thành độc dược.
Vì thế nói: “Liễu liễu, khi liễu không sở liễu, huyền
huyền, chỗ huyền cần phải chê.”
Tuyết
Đậu niêm rằng: “Trong càn khôn giữa vũ trụ trong có hòn
ngọc báu ẩn tại hình sơn, treo ở trên vách, Đạt-ma chín
năm chẳng dám để mắt nhìn thẳng, nay Thiền tăng cần thấy,
nhằm ngay xương sống liền đánh.” Xem Sư là bổn phận Tông
sư trọn chẳng đem thật pháp trói buộc người. Huyền Sa
nói: Bủa vây chẳng chịu đứng, kêu gọi chẳng quay đầu,
tuy nhiên thế ấy cũng là rùa linh lê đuôi. Tuyết Đậu tụng
ra:
TỤNG:
Khán khán
Cổ ngạn hà nhân bả điếu can
Vân nhiễm nhiễm
Thủy man man
Minh nguyệt lô hoa quân tự khan.
DỊCH:
Xem xem
Bờ xưa người nào cầm cần câu
Mây mịt mịt
Nước mênh mông
Trăng sáng hoa lau anh tự xem.
GIẢI
TỤNG: Nếu biết được lời Vân Môn liền thấy chỗ Tuyết
Đậu vì người. Sư nhằm hai câu sau của Vân Môn dạy chúng
liền vì ông chú cước: “Xem xem.” Ông liền giương mày
trừng mắt hội, vẫn không dính dáng. Cổ nhân nói: “Linh
quang riêng sáng, vượt khỏi căn trần, thể bày chân thường,
chẳng nêä văn tự, tâm tánh không nhiễm, vốn tự viên thành,
chỉ lìa vọng duyên, tức như như Phật.” Nếu chỉ nhằm
chỗ giương mày trừng mắt, ngồi như chết đâu thể thoát
được căn trần. Tuyết Đậu nói: Xem ! Xem ! Vân Môn giống
như ở trên bờ xưa cầm cần câu. Mây lại mịt mịt, nước
lại mênh mông, trăng sáng chiếu hoa lau, hoa lau chiếu trăng
sáng, chính ngay khi này là cảnh giới gì ? Nếu thẳng đó
thấy được thì trước sau chỉ giống như một câu.
?
TẮC
63: NAM TUYỀN CHẶT CON MÈO
LỜI
DẪN: Đường ý chẳng đến nên khéo đề ra, nói năng chẳng
kịp phải mau để mắt. Nếu là điện xẹt sao băng liền
hay nghiêng hồ lộn núi. Trong chúng có người biện được
chăng, thử cử xem ?
CÔNG
ÁN: Ở Nam Tuyền, một hôm nhà Đông nhà Tây tranh nhau một
con mèo. Nam Tuyền thấy liền đề khởi: Nói được thì chẳng
chặt. Chúng không nói được. Nam Tuyền chặt con mèo làm hai
khúc.