NHỮNG
CUỘC ÐỐI THOẠI
1- THIỀN XUẤT PHÁT TỪ ÐÂU--
ẤN ÐỘ, TRUNG HOA HAY NHẬT BẢN?
Một nhóm sinh viên khoa Ðông
phương học của trường đại học Rochester một hôm đến
viếng Trung tâm Thiền. Sau khi được giới thiệu tham quan Thiền
đường và các cơ sở vật chất khác. Các sinh viên được
yêu cầu cho biết ý kiến.
SINH VIÊN NHẬT : Xin lỗi vì
sự bất nhã của tôi, nhưng tôi có thấy tại thiền thất
quí vị treo chiếu rơm lên tường. Tôi thấy thật là lạ.
Người Nhật chúng tôi chưa bao giờ đặt chiếu rơm trên tường.
Trong các Thiền viện ở Nhật, tôi cũng chưa bao giờ thấy
như vậy.Tôi xin hỏi tại sao quí thầy làm như vậy?
LÃO SƯ: Nó phục vụ mục đích
của chúng tôi là tạo ra bề mặt bức tường có màu trung
tính không gây mất tập trung.
SINH VIÊN TRUNG QUỐC [nói với
sinh viên Nhật]: Dường như bạn cho rằng cách người Nhật
làm là cách thiền đúng. Ðừng quên là Ch'an mà người Nhật
gọi là zen ( thiền), từ Trung hoa đến Nhật.
SINH VIÊN ẤN ÐỘ[nói với
sinh viên Nhật và sinh viên Trung quốc]: Cả hai bạn dường
như quên Ðức phật Thích Ca Mâu Ni là người Ấn, không phải
người Hoa hay người Nhật. Phật giáo không bắt nguồn từ
Trung hoa hay Nhật-- nó bắt nguồn từ Ấn độ.
LÃO SƯ: Cả ba vị cần phải
nhớ rằng truyền thống Phật giáo Hoa kỳ của chúng tôi là
ứng dụng tất cả các truyền thống một cách tự do. Mỗi
truyền thống từ những quốc gia của các bạn đã rót văn
hóa Phật giáo của chính nước bạn vào đại dương đạo
Phật. Những biển này đang làm thỏa mãn cơn khát tinh thần
của nhiều người Mỹ. Phật đạo là phổ thông vượt qua
tất cả các nền văn hoá. Phật không chỉ tìm thấy ở Ấn
độ, Trung hoa, Nhật bản mà ở bất cứ ai, nam lẫn nữ, kính
trọng Ngài và sống theo giáo lý của Ngài.
SINH VIÊN MIẾN ÐIỆN: Như thế
hầu hết Ðức Phật ở nước chúng tôi, có khỏang chín mươi
ngàn tăng sĩ ở Miến điện và dân chúng rất kính trọng
họ. Chúng tôi thờ Phật ở chùa và nhà. Chúng tôi tôn thờ
Ngài như vị Thánh vĩ đại nhất từng có trên đời này.
LÃO SƯ: Anh có thiền không
?
SINH VIÊN MIẾN ÐIỆN: À, không
thưa Ngài, tôi có một chương trình học rất nặng tại trường
đại học và không tìm ra thời gian cho việc đó. Tôi ước
gì tôi có thể.
LÃO SƯ: Phật có lẽ được
tìm thấy ở Miến điện, nhưng anh vẫn chưa tìm thấy Ngài.
[ nói với sinh viên người
Hoa] Thế còn anh thì sao ?
SINH VIÊN TRUNG HOA: Tôi muốn
thiền, nhưng tôi chỉ có một căn phòng nhỏ mà bạn cùng
phòng của tôi thì vặn nhạc tối ngày. Anh ta hầu như chẳng
học hành tí gì cả. Hắn làm tôi điên lên. Phải chi anh ta
thích tọa thiền.
LÃO SƯ: Phật cũng xa lạ với
anh nữa.
[quay sang sinh viên người Ấn]
SINH VIÊN ẤN : Gia đình tôi
theo đạo Bà la môn ( Ấn độ giáo), nhưng tôi thấy giáo lý
của Ðức Phật không khác của đạo chúng tôi.
LÃO SƯ: Thế có tọa thiền
theo Ấn độ giáo hay không?
SINH VIÊN ẤN: Có , thưa Ngài,
nhưng tôi không có thời gian vì tôi luyện Hatha yoga.
LÃO SƯ: Phật Thích Ca Mâu Ni
có dạy Hatha yoga hay không?
[nói với sinh viên Nhật] Anh
có tọa thiền không?
SINH VIÊN NHẬT: Không ,thưa
Ngài, tôi không biết cách. Hãy dạy tôi.
LÃO SƯ: Anh đang học bài thiền
vở lòng đó!
2- NẾU TÔI PHẢI NÓI VỀ
THIỀN , THÌ NÓ KHÔNG PHẢI LOẠI THIỀN MÀ TÔI ÐANG NÓI
(Hiện diện trước một nhóm
các nhà Phân tâm học)
GIÁM ÐỐC VIỆN[sau vài lời
giới thiệu]: Lão sư Kapleau sẽ nói cho chúng ta Thiền là gì?
[ những sinh viên đi theo thầy
đặt hai tấm chiếu và gối lên sàn. Lão sư tự ngồi vào
một chổ. Một sinh viên quỳ lạy lão sư rồi ngồi vào cái
gối kia, cách khoảng ba tấc.]
SINH VIÊN: Thiền là gì?
[Lão sư đưa ra một trái chuối
chín, lột vỏ và bắt đầu ăn.]
SINH VIÊN: Chỉ có thế sao?
Thầy không thể chỉ tôi bằng những cách khác sao?
LÃO SƯ: Hãy lại gần đây.
[người sinh viên đến gần
hơn. Lão sư lấy những chuối còn lại và vẩy nó trước
mặt anh ta. Người học viên qùy lạy và rời khỏi.]
SINH VIÊN THỨ HAI[ nói với
thính giả]: Tất cả qúi vị có hiểu không?
[không có câu trả lời]
Quí vị vừa chứng kiến biểu
hiện của Thiền cao cấp . Có câu hỏi nào nữa không?
[một hồi lâu yên lặng ]
NGƯỜI HỎI: Lão sư, tôi không
thỏa mãn với sự chứng minh của ông. Ngài đã chỉ cho chúng
tôi những gì tôi không chắc hiểu. Chắc chắn rằng Sư có
thể nói cho chúng tôi hiểu Thiền là gì.
LÃO SƯ: Nếu anh nài nỉ câu
trả lời bằng lời, Thiền là con voi ăn nằm với con bọ.
NGƯỜI HỎI: Tôi hiểu tốt
về nó hơn…
[cười]
NGƯỜI HỎI THỨ HAI: Thế còn
về một phát biểu chi tiết hơn về thiền thì sao?
LÃO SƯ: Nếu tôi nói về Thiền
thì nó không phải là Thiền mà tôi đang nói.
3 / TẠI SAO THIỀN SƯ TRẢ
LỜI BẰNG CÁI GIỌNG KHINH KHỈNH NHƯ VẬY?
NGƯỜI HỎI: Tại sao Thiền
sư không chịu khó giải thích cho người hỏi những câu cho
thấy họ thật sự gặp rắc rối? Thay vì vậy, thầy trả
lời với vẻ giống như một giọng khiếm nhã hoặc khinh khỉnh.
LÃO SƯ: Nếu anh đói mà tôi
chỉ đưa anh cái thực đơn, anh có thoả mãn không?
NGƯỜI HỎI: Dĩ nhiên không.
Tại sao thầy hỏi vậy?
LÃO SƯ: Mỗi lời giải thích,
cho dù chi li và tinh tế như thế nào, chỉ nhìn từ một góc
độ nhỏ trong những phạm vi vô cùng tận. Ðây là tôi đang
đặt thêm một cái đầu khác lên cái đầu mà anh đang có.
NGƯỜI HỎI: Ðó, cái mà tôi
mới vừa nói có vẻ đáng ghét đó.
LÃO SƯ[cười]: Anh chắc đang
nói đùa.
NGƯỜI HỎI: Không tôi nói
nghiêm túc.
LÃO SƯ: Một lần có một học
viên hỏi vị thầy," Phật là gì?" để trả lời câu hỏi
thầy đáp,"Anh là ai?" anh có thể gọi đó là câu trả lời
đáng ghét không?
NGƯỜI HỎI: Tôi chắc chắn
là như thế.
LÃO SƯ: Giả sử tôi nói với
anh rằng học viên đến để giác ngộ như là kết quả của
sự trao đổi này. Anh vẫn bắt lỗi câu trả lời đó hay
không?
NGƯỜI HỎI: Có, không chỉ
ngôn từ không thôi mà còn giọng điệu mà thầy nói nữa--
cái mà tôi cho là phản ánh cái giọng của thầy-- làm cho
câu trả lời đáng ghét. Người thầy có thể diễn đạt
lý lẽ của mình tốt hơn nếu ông ta tỏ ra lịch sự.
LÃO SƯ[giơ tay lên trời và
cười]: Thiền không dành cho anh, anh bạn ạ!
4-NẾU DÂN MỸ DÀNH THỜI
GIAN CỦA HỌ ÐỂ THIỀN, NHỮNG XÃ HỘI NĂNG ÐỘNG HƠN SẼ
SẢN XUẤT TRỘI VƯỢT VÀ NGAY CẢ CHÔN VÙI CHÚNG TA.
NGƯỜI HỎI: Trong một lần
nghỉ giải lao trong cuộc hội thảo này, tôi có chú ý những
trang trí khá thú vị trên đường dẫn đến ngôi nhà chính
với Phật đường. Tôi hỏi một nhân viên của Trung tâm về
điều này và ông ta nói rằng đó là mây và nước. Khi tôi
hỏi về ý nghĩa của nó, ông nói những người mới vào tu
trong khoá học Thiền thường gọi nó là "mây và nước," bởi
vì trong Thiền, mục đích là tạo ra một con người " trôi
giống như mây và chảy giống như nước."
Câu trả lời làm tôi bối
rối. Tôi là người quản lý nhà máy và tôi đến cuộc hội
thảo này để tìm xem những phương pháp Thiền có thể giúp
công nhân trở nên linh hoạt và tích cực hay không. Ðiều
gì sẽ xảy ra cho đất nước chúng ta nếu triết lý trôi
giống như mây chiếm lấy? Ví dụ, cái gì sẽ xảy ra với
việc sản xuất lương thực của ta mà thế giới lệ thuộc
rất nhiều, hoặc về những thứ hàng hoá khác mà ta sản
xuất cho chính chúng ta và cho các nước khác? Nếu dân Mỹ
dành thời gian của họ để thiền thay vì làm việc, các xã
hội năng động của người Nga, người Trung Hoa sẽ sản xuất
trội vượt quá mức và ngay cả " chôn vùi" chúng ta, như Khrushchev
đã từng đe dọa.
LÃO SƯ: Chúng ta có lẽ sẽ
bị " chôn " bởi người Nhật hơn là bởi người Nga hay người
Trung hoa. Nhật bản ngày nay là nước sản xuất lớn nhất
tại Á châu và theo số liệu được đăng tải trên tờ báo
Time[số ngày 28/3/1977], thông tin tổng sản phẩm quốc
dân của Nhật cao thứ nhì trong Thế giới tự do, chỉ đứng
sau Mỹ.
Năm 1966, khi tôi rời Nhật,
sau mười ba năm tu luyện ở đó, trong buổi tiệc chia tay dành
cho tôi của nhóm bạn Thiền người Nhật. Một nhà kinh doanh,
chủ nhân của một nhà máy lớn, đến chỗ tôi và thì thào
một cách bí mật," Kapleau, nếu ông đến Oa sinh tơn gặp Tổng
thống Johnson, nói ông ta là Nhật có vũ khí bí mật có thể
làm cho chúng tôi sản xuất vượt qua Hoa kỳ."
"Thật không ? Nó là cái gì?"
"Thiền!"
Công ty của nhà doanh nghiệp
này, giống như những công ty Nhật ngày nay, thường xuyên
gởi nhân viên đến các Thiền viện. Mục tiêu không chỉ
phát triển kỹ luật tự giác và nhận thức lớn hơn trong
công nhân, mà còn dạy họ việc nhận ra rằng nhàm chán hoặc
đáng khen thưởng không lệ thuộc vào chính công việc mà
tùy vào trạng thái tinh thần khi làm việc.
NGƯỜI HỎI: Tôi vẫn chưa
hiểu cái triết lý " trôi như mây " có ích gì đối với xã
hội định hướng khoa học kỹ thuật như xã hội của chúng
ta.
LÃO SƯ:Tốt, hãy nói xa hơn
một chút. Hãy nói với tôi, Mây làm gì?
NGƯỜI HỎI: Chúng chỉ bay
trôi đi, nhưng tôi không tin người ta sẽ trôi đi vô mục
đích như vậy.
LÃO SƯ: Mây di chuyển tự do--
đó là vô niệm -- tạo thành và tái hình thành theo điều
kiện không khí và chính bản chất của chúng. Nước tự thích
nghi với tất cả mọi hoàn cảnh, trở nên tròn khi nó được
đặt vào bình chứa tròn và vuông khi đặt vào bình chứa
vuông. Nhưng nó luôn giữ tính chất của nó. Nó có thể tạm
thời biến thành hơi nước hay thành băng khi bị bắt buộc
ở những điều kiện nào đó, nhưng nó luôn biến thành nước,
trở lại dòng chảy, không có gì có thể cản nó cuối cùng
đến nguồn của nó, là biển. "Nước đang bị khuất phục
nhưng luôn luôn chiến thắng. Nó chưa bao giờ tấn công mà
lại luôn chiến thắng trong trận chiến cuối cùng," một nhà
hiền triết cổ Trung hoa có nói.
Mây và nước là biểu hiện
của thiền giả viên mãn, mà cuộc sống được đặc tính
hóa bởi sự tự do thoải mái cộng với sự đàn hồi để
tự thích ứng với những hoàn cảnh thay đổi. Vì thế anh
ta sống không lo âu căng thẳng. Ðó là tại sao người tu thiền
được gọi là "mây-nước."
NGƯỜI HỎI: Có lẽ tôi đần,
nên tôi vẫn chưa hiểu sự tương quan giữa mây và nước
và năng suất công việc.
LÃO SƯ: Năng suất đòi hỏi
năng lượng, và năng lượng trôi tự do nhất trong người
công nhân- người có thể thích nghi dễ dàng với những chướng
ngại mới, những điều kiện thay đổi khác. Nếu bạn bị
khoá chặt trong những khái niệm cứng nhắc, mọi thứ phải
như thế nàyphải như thế kia, xung đột không thể tránh khỏi
và kết qủa thất bại làm hao mòn năng lực và can thiệp
vào những nổ lực toàn tâm toàn ý của bạn.
Phương thức nào mà người
quản lý chọn để làm cho công việc ở nhà máy có yêu cầu
cao hơn, tưởng thưởng về mặt tinh thần cao hơn cho công
nhân của mình?
NGƯỜI HỎI: Hãng chúng tôi
thử gởi người đến những khóa học do nhà máy đài thọ
ở TM(Tham thiền nhập định) và Trung tâm kiểm soát tinh thần
Silva, nhưng thành thật mà nói, chẳng có ích gì nhiều. Những
công ty lớn khác đang bảo trợ các khoá học tâm lý và những
môn tự cải thiện khác cho công nhân họ.
LÃO SƯ: Theo quan điểm của
Thiền, đó là những phương pháp chửa cháy vì chúng chỉ
giải quyết vấn đề lá, cành mà không tính đến cái nguyên
nhân gốc. Nó không khác gì dán giấy thành khoảng cách rất
lớn giữa người lao động và công việc. Chừng nào người
quản lý chưa thích ứng công việc với nhu cầu thuần tuý
con người của người lao động mà cứ khăng khăng cho là
công nhân phải tự điều chỉnh theo đòi hỏi của máy móc,
người lao động sẽ không hòa mình vào công việc; người
đó sẽ không nghĩ gì hơn đó là phương tiện để kiếm tiền
để mua nhiều tiện nghi vật chất hơn cho bản thân và gia
đình, và sẽ cảm thấy xa lánh. Nói cách khác, người quản
lý phải làm công việc trở nên thoả mãn hơn đối với người
công nhân bằng cách thu hút được tâm trí chứ không chỉ
cơ bắp của họ. Về phần họ, công nhân tự nương vào bản
thân để học cách cảm nghiệm công việc như là phương tiện
để giải thoát cá nhân.
NGƯỜI HỎI: Thầy muốn nói
gì là "giải thoát"?
LÃO SƯ: Giải thoát cái bó
buộc của ngã, từ những khái niệm mê hoặc của hiện thực
tách rời gọi là"tôi". Từ quan điểm Thiền, công việc có
mục đích sâu hơn chỉ là tạo ra một sản phẩm hoặc cung
cấp một dịch vụ có ích cho xã hội. Xem xét đúng , nó là
phương tiện của tự ngộ. Nhưng nếu công việc phục vụ
chức năng đó, người công nhân phải tư rèn luyện để không
đánh giá công việc của họ là nhàm chán hay thích thú , người
ta chỉ có thể làm những phán đoán như vậy bởi" bước
lùi," do vậy, tách mình khỏi công việc. Người ta phải học
cách liên hệ với công việc của họ một cách nhất tâm,
không có gì có thể giữ lại--nói cách khác, không có "khoảng
cách suy nghĩ" giữa họ và công việc. Thực hiện cách này
là vì cơ thể, công việc đóng vai trò người lau dọn, xoá
tan những suy nghĩ không phù hợp, ngẫu nhiên, làm ô nhiễm
trí óc cũng như làm bẩn thể chất . Vì vậy công việc trở
nên cách biểu đạt chân tâm, sáng tạo, nhiệt thành. Ðó
là sự cao qúi thật sự của lao động. Làm việc cách này
trong Thiền được gọi là làm việc cho chính mình.
NGƯỜI HỎI: Làm việc cho chính
mình trong khi làm việc cho công ty--chắc chắn đem lại hạnh
phúc cho mọi người.
LÃO SƯ: Lạy chúa!
5- THIỀN VÀ THẦN KINH TRỊ
LIỆU---CÓ TƯƠNG HỢP VỚI NHAU HAY KHÔNG?
NGƯỜI HỎI: Có nên tập Thiền
khi đang trị liệu thần kinh hay không?
LÃO SƯ: Hiện anh đang trị
bệnh phải không?
NGƯỜI HỎI: Vâng.
LÃO SƯ: Anh có đang tọa thiền
hay không?
NGƯỜI HỎI: Rất ít. Tôi do
dự không dám tập nhiều vì tôi không chắc có ảnh hưởng
gì đến việc trị liệu hay không.
LÃO SƯ: Tại sao anh không đưa
vấn đề này với người trị liệu và được hướng dẫn
?
NGƯỜI HỎI: Ông ta nói ông
ta không đánh giá cao về thiền định hay tọa thiền. Tôi
biết ông ta không luyện thiền.
LÃO SƯ: Thật là đáng tiếc.
Có một số nhà Tâm lý học và các Bác sĩ Tâm lý ở Trung
tâm chúng tôi đã luyện thiền từ nhiều năm, và ngay cả
giới thiệu nó với các bệnh nhân của họ. Tuy nhiên, nếu
tin tưởng vào bác sĩ trị liệu và muốn tiếp tục chữa
trị, anh phải tuân theo sự chỉ dẫn điều trị của ông
ta. Nếu anh mất niềm tin vào ông ta nhưng cần chữa trị,
hãy tìm một bác sĩ trị liệu khác có tri kiến về Thiền,
nếu người này không tu, thì ít ra cũng nhận được giá trị
của Thiền.
NGƯỜI HỎI THỨ NHÌ: Một
người mắc bệnh tâm thần có thể toạ thiền được không
?
LÃO SƯ: Một người bị bệnh
tâm thần quá nặng hay rối loạn thần kinh nghiêm trọng không
thể toạ thiền. Anh có lẽ không thuộc nhóm này.
NGƯỜI HỎI THỨ NHÌ: Tôi không
đang nghĩ về chính mình.
LÃO SƯ: Người bị rối loạn
tinh thần tự chửa trị có lợi lớn trong việc tọa thiền,
nhưng hơn ai hết, anh ta cần phải làm việc với một người
thầy.
NGƯỜI HỎI THỨ NHÌ: Thầy
có biết gì về liệu pháp Morita không? Tôi biết nó kết hợp
các phương pháp trị liệu tâm lý với những nhân tố của
Thiền. Có liệu pháp nào như thế ở nước ta hay không ?
LÃO SƯ: Morita, một bác sĩ
thần kinh Nhật nói với tôi, đã học ngành tâm thần truyền
thống phương Tây và đã luyện tập thiền-- vấn đề là
bao lâu--tự nhiên là ông sử dụng cả hai thứ trong trị liệu
cho bệnh nhân. Liệu pháp của ông nặng về hệ thống gia
đình Nhật vững chắc và văn hóa định hướng nhóm.
Khi ở Nhật tôi biết có hai
bác sĩ thần kinh được huấn luyện cả liệu pháp Morita và
Thiền. Một người toạ thiền dưới sự hướng dẫn của
lão sư Bạch Vân, nằm cạnh chùa, trong một ngôi làng nhỏ
ông có một bệnh viện. Mỗi bệnh nhân của ông sống với
một gia đình, đảm nhận công việc và các hoạt động xã
hội của gia đình. Ðó là một phần của cách chửa trị.
Những bệnh nhân chỉ rối loạn tinh thần nhẹ thì toạ thiền
ở trong chùa của lão sư và ngay cả dự một đến hai khóa
nhiếp tâm.
Trong nước này có nhiều bác
sĩ tâm thần, các nhà phân tích, các nhà tâm lý thực hành
Thiền. Những người này hành nghề lâu năm thường dùng nguyên
tắc và phương pháp Thiền trong việc chửa trị cho bệnh nhân.
Có lẽ điều gần gũi nhất với hệ thống liệu pháp tâm
lý có yếu tố của thiền là phương pháp của Erich Fromm.
Rõ ràng Fromm đánh giá cao Thiền. Hội viên Trung tâm kể với
tôi là năm 1965 trong hội nghị Pacem in Terris ở Thuỵ sĩ, được
sự bảo trợ của Trung Tâm Nghiên Cứu Các Tổ Chức Dân Chủ,
nói chuyện với Fromm, ông có hỏi liệu sức khoẻ tinh thần
có thể đạt được qua Thiền hay không. Fromm trả lời " Nó
là cách duy nhất để có tinh thần lành mạnh."
NGƯỜI HỎI THỨ BA: Nơi nào
thiền bắt đầu và ngưng liệu pháp tâm thần, hay liệu pháp
tâm thần bắt đầu và ngưng thiền?
LÃO SƯ :Khi tôi hỏi một bác
sĩ thần kinh lâu năm kinh nghiệm với thiền với cùng một
câu hỏi như vậy, ông ta đáp," tôi cảm thấy công việc của
tôi là xoá tan những bối rối và bất ổn về tinh thần của
bệnh nhân, vì vậy một ngày có thể đủ cho họ đến với
Thiền."
Ðó có phải câu trả lời
cho ông không?
NGƯỜI HỎI THỨ BA: Tôi cho
là có.
NGƯỜI HỎI THỨ HAI: Lão sư,
ông sẽ làm gì khi có người đến Trung tâm, rõ ràng người
đó bị rối loạn thần kinh hoặc bị thần kinh phân liệt
tuy vậy lại muốn tọa thiền?
LÃO SƯ: Những người lo âu
hoặc u sầu nhẹ có ước muốn thật sự việc tu thiền thì
được phép ở lại. Dẫu sao, từ ý nghĩa sâu thẳm nhất,
ai là người không loạn thần kinh? Chưa đạt ngộ ai mà không
nhìn thế giới một cách thiển cận từ quan điểm nhị nguyên,
tôi và kẻ khác? Tuy nhiên, người bị rối loạn thần kinh
nghiêm trọng có thể trở nên tồi tệ hơn qua luyện thiền
và quấy rối người khác đang tọa thiền. Vì lý do đó, tốt
nhất là đến khám ở bác sĩ liệu pháp thần kinh mà qúi
vị tin tưởng.
6/ LIỆU PHÁP TÂM LÝ THỂ
CHẤT VÀ THIỀN KHÁC NHAU NHƯ THẾ NÀO?
NGƯỜI HỎI: Ngày nay có quá
nhiều con đường tâm linh, cách tu, và liệu pháp --thật là
rắc rối. Làm cách nào để quyết định hoặc đi theo thiền
Phật giáo Tây Tạng hay Phật giáo Trung hoa hay khổ hạnh Hồi
giáo hay do Thái giáo hay Ấn độ giáo…hay tham thiền nhập
định hay xốc điện hay phương pháp luận khoa học hay các
liệu pháp tâm lý thể chất như của Gestalt, năng lượng sinh
học, hồi tiếp sinh học, phân tâm học, liệu pháp thần kinh
diễn lại, kiểm soát thần kinh Silva, liệu pháp tâm lý hỗn
hợp…
LÃO SƯ: Ngưng, thôi đủ rồi[cười]!
Trước hết anh phải quyết
định anh muốn cái gì và anh chuẩn bị làm hết sức vì cái
gì. Rồi tự hỏi," Liệu ta có thoả mãn với những gì mà
thiếu sự giác ngộ đầy đủ cho dù nó chiếm mất nhiều
thời gian của đời ta hay không? Ta có thật sự khao khát muốn
biết ta là ai, tại sao ta được sinh ra, tại sao ta phải chết,
ý nghĩa của cuộc đời ta là gì hay không? Hoặc có phải
mục tiêu ta chỉ là làm cho thân thể khoẻ mạnh hơn, cải
thiện sự tập trung hoặc học cách thư giãn hay không?
NGƯỜI HỎI THỨ HAI: Tôi nghe
thầy nói với một người trong lúc nghỉ giải lao--tôi hy
vọng thầy vui lòng lập lại nó--là thầy không đánh giá
cao những cách rèn luyện tâm- thân mới đang phát triển khắp
mọi nơi. Tuy nhiên trong nhiều cách trị liệu đó bây giờ
đã có sự kết hợp với thiền định, dẫu sao, là nền tảng
của thiền. Có thể có sự khác nhau giữa các kiểu thiền
hay không?
LÃO SƯ: Anh hiểu lầm tôi rồi.
Tôi không muốn giới thiệu những liệu pháp đó hoặc bầu
không khí thịnh hành ở nhiều nhóm tham vấn như con đường
đi đến giác ngộ. Gát sự giác ngộ sang một bên, những
nhóm này có những chức năng xứng đáng khi được thực hiện
không phải đơn giản bởi những người " tốt nghiệp" từ
một khóa học ngắn, mà là người được huấn luyện chuyên
môn trong nhiều năm, có lẽ đúng ra gọi là người thầy thật
sự. Tuy nhiên, có thể có nhiều lý do, để luyện tập thiền.
Trong thiền, liệu pháp tâm lý thể chất chính yếu là cách
đạt được cách thư giãn và làm dịu những tư niệm ngẫu
nhiên để hoạt động hiệu hơn ở mức độ vật lý thần
kinh. Nhưng khi thiền không được tiếp nhiên liệu bởi sự
giác ngộ tôn giáo và bị tách rời khỏi lời dạy là con
người không có mãnh đất cho chính mình, nó có thể dễ dàng
thoái hoá thành lạnh lùng tự mãn đối với nổi đau của
người khác.
Trong bài báo có tựa đề"
Lòng tự tôn mới"[Harpers, tháng10,1975] Peter Marin đổ thừa
và công kích kịch liệt vào khuynh hướng trong liệu pháp tiến
tới cái mà ông gọi là" thần thánh hóa cái ngã cô lập"
và nói về " cách trong đó sự ích kỷ và sự mù quáng đạo
đức hiện tại tự khẳng định trong một phạm vi văn hoá
lớn hơn như giác ngộ và sức khoẻ tâm linh…"
Kinh nghiệm của tôi khi chủ
trì các buổi hội thảo theo lời mời của các nhóm liệu
pháp và nhóm tham vấn có khuynh hướng ủng hộ những luận
điểm của Marin. Sau một buổi cuối tuần đặc biệt bối
rối không thể làm những người tham gia yên lặng để tọa
thiền, tôi đột nhiên nhận ra rằng thay vì đấm ngã cái
tôi, tôi lại thay đổi cách cho hợp với chúng bằng cách
ưng thuận bầu không khí vui tươi và thoải mái đang có trong
các người tham dự. Thật là dễ hiểu đó chính là thái độ
mà người tài trợ muốn có, vào đầu một buổi hội thảo
một viên chức của đơn vị tài trợ, một nhà tâm lý học
tự dẫn đầu một nhóm tham vấn, hỏi," lão sư, trước khi
thầy bắt đầu , tôi muốn làm nóng mọi người bằng vài
kỹ thuật đơn giản? Nó chỉ mất vài phút thôi."
Tôi đáp" Cứ tiến hành đi".
Trước hết anh ta yêu cầu
mọi người chia cặp đứng tựa lưng vào nhau. Người nam thường
cố gắng nhanh chóng tìm một phụ nữ xinh nhất, và ngược
lại. Rồi anh ta tuyên bố," giả sử mỗi bạn được giới
thiệu với người mà bạn đang đứng theo cặp và vì lý do
nào đó bạn không thích họ. Hãy biểu lộ sự không thích
bằng lưng và mặt." Bắt buộc, tất cả đều uốn éo vai
và khuôn mặt biểu lộ sự cau mày thái quá.
Rồi người lãnh đạo nói,"
Lần này bạn được giới thiệu với người bạn ưa gặp.
Bây giờ đóng giả biểu lộ tình cảm hài lòng." Tất cả
lúc đó cạ lưng vào lưng người đối tác của mình và nhoẻn
nụ cười tươi. Sau năm phút người trưởng nhóm kêu ngưng,
rồi quay sang tôi, " Cám ơn lão sư-- tôi hy vọng thầy không
để ý về sự nhập đề nhỏ này của tôi.
Lúc này các thành viên tham
gia cười đùa, người trưởng nhóm đã tạo ra chính xác bầu
không khí mà tôi muốn tránh như là hậu cảnh của một buổi
hội thảo.
Rõ ràng, những người đàn
ông, đàn bà này không đến buổi hội thảo vì lòng khát
khao mong muốn biết họ là ai hoặc mối quan hệ của họ với
những người bạn của họ là gì. Họ không tìm sự thức
tỉnh tâm linh, mà vì sự tự tô điểm trong một bầu không
khí toả hương tâm linh, mặc dầu dĩ nhiên họ không tự thừa
nhận. Khi đến đây, họ có thể tự nhủ thầm,với một
sự thỏa mãn nào đó, là họ đã sánh đôi vì ý thức cao
hơn của thời đại mới.
NGƯỜI HỎI THỨ BA: Socrates
nói," Hãy biết chính bạn." Thế, mọi người không phải đang
tập trung vào chính mình hay sao?
LÃO SƯ: Ở giai đoạn đầu
trong rèn luyện tinh thần, sự quan tâm đến cái ngã là có
giá trị. Nhưng sự quan tâm này không gì hơn là trú một đêm
trên đường đến chân tự ngộ và là một nơi trú không
lâu, như nó dường như trở thành nơi ở của họ. Tuy phía
sau những hoạt động ồn ào của họ là sự mong ước, cái
căn bản của mỗi con người, về sự chia sẽ và thân thiện,
về việc thiện và sự tự thức tỉnh. Hầu hết đều bộc
lộ một thế giới tự do vẫn nằm ngoài tầm tay của họ.
Vì vậy, họ muốn có một sự cảm hứng thanh khiết hơn và
một sự bằng lòng chấp nhận kỷ luật. Chính sự quyến
luyến với vật chất và bám vào lạc thú của các giác quan
đã ngăn cản họ chấp nhận những kỹ luật cần thiết này.
Sự bất lực trong việc giải quyết cái xung đột căn bản
này giữa ước mong sâu kín tự do và ham muốn khoái lạc,
tạo nên sự thất vọng và nổi đau trong họ. Dĩ nhiên, họ
cảm thấy khó chịu, nhưng nguồn gốc tạo ra nó vẫn không
được thừa nhận. Thật dễ dàng đổ thừa cho cái ngã, là
kẻ ma mị xấu xa. Nhưng ngã là cái trườu tượng, trong khi
thân xác, sự biểu lộ dể nhận ra nhất của nó, thì cụ
thể. Vì vậy giống như những nhà hoạt động xã hội qúa
khích trong thập niên sáu mươi đập phá những đối tượng
thể chất, thực ra là muốn tàn phá cái cảm giác đè nén
của tôi-và-người khác, nhưng chưa được định hướng về
tinh thần để biết cách, nên những con người tìm kiếm này
vật lộn với thân xác.
Vì thế một tuần là luyện
yoga, tuần kế có lẽ là võ thuật hoặc năng lượng sinh học
hoặc xốc điện hoặc bất cứ cái gì khác. Thân phải căng
ra, vặn vẹo, co giật , đâm vào, đập mạnh . Song vẫn thiếu
sự tin tưởng là cái ngã có thể vượt qua bằng cách ấy.
Và cũng không có niềm tin, vì không có sự khao khát thật
sự để xóa tan sự coi thường rõ ràng này, nhưng lại ấp
ủ một cách bí mật một vị thần hộ mạng. Cũng không có
khao khát muốn nghe, " chân ngộ và sự giải thoát khỏi mối
ràng buộc với cái tự ngã đòi hỏi tự hi sinh và một cuộc
sống kỹ luật." Bất cứ lúc nào tôi chỉ ra là sự cần
thiết nghiêm túc, trong thiền Phật giáo đòi hỏi loại cống
hiến đó, và hơn nữa thiền là một truyền thống tôn giáo
với nghi thức trang nghiêm và sự quan tâm từ bi đến những
đồng loại, thì luôn luôn theo sau là một sự im lặng bối
rối.
Không có gì đáng ngạc nhiên
khi một số người đến các buổi hội thảo của tôi tuyên
bố là đã đắc ngộ ở một trong các buổi độc tham mà
họ vừa mới tham dự. Tôi thử những người đó , không ai
thật sự ngộ cả. Rõ là họ lầm lẫn sự mở rộng nhận
thức với kiến tánh.
NGƯỜI HỎI THỨ TƯ : Nhưng
thưa lão sư, sự mở rộng nhận thức không có giá trị hay
sao?
LÃO SƯ: Có, nhưng sự mở rộng
nhận thức là một mục tiêu giới hạn, vì chưa ngộ, những
sự mở rộng như vậy vẫn trong vòng giới hạn của ngã;
nhị nguyên luận hay chứng loạn thần kinh căn bản về" tôi
và người khác" vẫn không bị ảnh hưởng. Chỉ có ngộ thật
sự mới có thể giải quyết đượv vấn đề một cách rốt
ráo.
NGƯỜI HỎI THỨ NĂM: Xin thầy
nói sơ lược sự khác nhau giữa mở rộng nhận thức với
ngộ.
LÃO SƯ: Ngộ hay nhìn vào chân
tánh của ai, thì cao hơn sự mở rộng nhận thức hoặc sự
nhận thức cao. Chân ngộ xảy ra khi cả tâm thức và vô thức
--hoặc tám mực độ nhận thức, dùng theo từ Phật giáo--đã
bị" bẻ gẩy" và tâm làm trống rỗng tất cả những mộng
tưởng, hình ảnh, sắc tướng và những cảm giác hạnh phúc.
Sự khác nhau giữa tâm mở
rộng và ngộ có thể minh hoạ như chiếc đồng hồ đeo tay.
Mặt đồng hồ với những số, kim, chuyển động ,tương ứng
với nghiệp, cuộc sống của ta về thời gian, không gian, sống
chết, nhân qủa. Mặt sau đồng hồ thì trống không tương
ứng phương diện không thay đổi, không khác nhau của đời
ta. Trong lĩnh vực tuyệt đối này, không có gì có thể được
ấn định.
Người có cái hiểu ở mức
độ tri thức biện biệt thì giống như người nhìn thấy
mặt đồng hồ mà không biết mặt sau của nó. Sự mở rộng
nhận thức có thể giống như làm lớn mặt đồng hồ; nhưng
cho dù qúi vị làm nó lớn bao nhiêu đi nữa, qúi vị cũng
chỉ giải quyết bề mặt mà thôi. Ngộ thì giống như thế
này[ đột nhiên lật đồng hồ ra sau]. Bây giờ lần đầu
tiên bạn hiểu ra đồng hồ thật sự gồm có mặt cộng với
lưng. Cũng như vậy, ngộ dẫn đến sự hiểu biết là tâm
tương đối và tâm tuyệt đối là hai mặt của chân tánh.
NGƯỜI HỎI THỨ SAU: Tại sao
thiền khó hiểu đến như vậy? Tại sao có quá nhiều cách
giải thích?
LÃO SƯ: Thật sự thiền đơn
giản và thực tế : khi đói chỉ việc ăn, khi mệt chỉ việc
ngủ, khi làm việc chỉ việc làm. Nhưng không được huấn
luyện, qúi vị không thể làm bởi vì tâm bạn giống như
một cái mô tơ không được tắt, " cái chỉ " chế nhạo bạn.
Hầu hết mọi người viết hoặc nói về Thiền mà thiếu
con mắt Thiền được khai mở, vì thế những từ ngữ của
họ làm vẩn đục những gì giống như cái hồ nước trong
như pha lê. Từ ngữ và quan niệm giống như chiếc đủa thần
: trừ khi bạn nhìn thấy cái gì nằm sau nó, nếu không thì
nó có thể làm bạn bối rối. Thực tế, trên bình diện ngôn
ngữ, lời nói dể gây lầm lẫn giữa ngộ và hoang tưởng
tự đại hoặc lòng tự tôn.
Hãy xem xét hai câu trích sau
đây như một minh họa :
1 " Hắn ta tự xem mình như
trung tâm cảm thụ độc nhất của vũ trụ, một ý chí hiện
thân thật sự duy nhất mà nó sẽ chứa hoặc đã từng chứa
đựng… 'Tôi, không ai khác ngoài tôi.' "
2 " Trên trời dưới đất chỉ
có ta là bậc tối thượng!"
Một trong hai câu trên là của
Ðức Phật, câu kia liên quan đến Hitler. Các bạn có thể
phân biệt được không?
[một số câu trả lời được
nói lớn.]