|
.
BƯỚC
VÀO THIỀN CẢNH
Tác
Giả-HIROSACHIYA - Dịch Giả-Thích Viên Lý
Viện
Triết Lý Việt Nam & Triết Học Thế Giới Xuất bản 1998
|
|
Chương
III
LÀM
SAO THỂ NGỘ ĐẠO LÝ “ĐƯƠNG HẠ TỨC THỊ”
(ĐANG
KHI ĐÓ CHÍNH LÀ)
DO
DỰ, BẤT QUYẾT THẢY ĐỀU VÔ DỤNG
Mãi,
cảm thấy phương thức viết lách của tôi cũng biến thành
mươi phần thiền vị
Tuy
nhiên dùng loại bút pháp nầy để giảng thuật thiền tôn
công án thì không thể bảo là không được, nhưng trên lý
luận thì lại thấy nát vụn vì đó chỉ là một số lời
nói khiến người không hiểu và e rằng sẽ làm độc giả
bị phản cảm.
Tóm
lại, theo tôi – không nên dành quá nhiều vọng niệm chấp
trước
Xin
cứ thêm một thí dụ nữa để dẫn chứng!
Trên
xe buýt công cộng, bạn thấy một lão bà tay chân run rẩy
bước lên xe và đến đứng cạnh chỗ bạn ngồi, tức khắc
bạn sẽ đứng lên và nói: “Xin mời ngồi!” Nhiều nhất
cũng chỉ là việc nhường chỗ ngồi. Nhưng đã lỡ lịch
sự bị mất chỗ ngồi, dù sao bạn cũng cảm thấy trong lòng
có điều chi bất ổn vu vơ:
“Nhường
đúng hay đừng nhường đúng?”
Vào
thời khắc đó trong lòng cảm thấy phân vân bực bội vì
thấy người trẻ ngồi cạnh, nên bạn thầm nghĩ: “Anh chàng
nầy nhỏ tuổi hơn tôi, hắn nên nhượng ghế mới phải”.
Và, nhìn sang hàng ghế đối diện là một đám nữ sinh đang
ngồi trò chuyện lăng xăng thì trong lòng hậm hực: “Bà lão
nầy đúng ra nên đến chỗ mấy nữ sinh cùng phái kia, đương
nhiên những nữ sinh đó nhượng chỗ mới phải..”
“Thiệt
tình, đúng cái giờ cao điểm chật chội trên xe công cộng,
bà lão nầy lại chen vào náo nhiệt. Nếu muốn có chỗ ngồi,
phải chọn lúc khác để đi xe buýt mới phải...” lúc nầy
vọng niệm tung bay đầy não.
Muốn
nhượng chỗ thì nhượng, không muốn nhường chỗ thì bất
tất phải cảm thấy khó chịu, nhưng thông thường con người
lại suy nghĩ quá nhiều, những nội dung suy nghĩ không phải
vì chính mình, cũng không phải vì người khác, mà chỉ là
một số ý tưởng vu vơ tạp nhạp, thiền kỵ nhất là loại
vọng tưởng nầy.
--
Chớ vọng tưởng --
Đó
là câu nói của Vô Nghiệp hòa thượng, đệ tử của Mã Tổ
Đạo Nhất thiền sư
Thật
ra, phàm phu chúng ta có quá nhiều vọng tưởng. Nghĩ đông
nghĩ tây, kết quả mê mất bản tâm, không tưởng, mộng tưởng,
cuối cùng cũng không ra gì. Chi bằng thà sớm dứt khoát: “Tôi
chỉ làm được có thế thôi”.
Như
vậy thì không đến nổi sa vào tư tưởng mê muội. Nếu không
thì cho dù khứ hồi kinh thành mấy mươi lần đi nữa, Bàng
Khuệ thiền sư vẫn cứ lập tới lập lui: “Cái nầy không
được!”. Cũng vậy, nếu không muốn nhượng, thì cứ ngồi
yên!.
|