|
.
BƯỚC
VÀO THIỀN CẢNH
Tác
Giả-HIROSACHIYA - Dịch Giả-Thích Viên Lý
Viện
Triết Lý Việt Nam & Triết Học Thế Giới Xuất bản 1998
|
|
Chương
III
LÀM
SAO THỂ NGỘ ĐẠO LÝ “ĐƯƠNG HẠ TỨC THỊ”
(ĐANG
KHI ĐÓ CHÍNH LÀ)
TRÂN
TIẾC “HIỆN TẠI, NGAY BÂY GIỜ”
Bài
thứ nhứt của quyển sách nầy đã từng bàn rằng thiền
là “Không nên bó buộc”, nhưng nay lại nói “Không nên
vọng tưởng”. Kỳ thực hai điểm này đường đi tuy khác
nhưng chỗ về chỉ một. Vậy thì tốt nhất chúng ta nên mang
hai điểm nầy hợp lại thành một, tức là đạt đến cực
trí (hết mức) của thiền.
Ngoài
điều nầy ra, còn một điểm nữa cần nói đến là, phải
chăng chúng ta đã thể ngộ điểm khả quý của “Đương
hạ, hiện tại”.
Kiên
Trị A Khách Mạc Phúc tiên sinh là một nhà vật lý học kiêm
bình luận gia khoa học của Hoa Kỳ, trong tác phẩn “1,2,4...lớn
đến vô hạn lớn” của ông đã ghi lại một mẫu chuyện
cười thế này.
Có
một nhóm quý tộc Hung Gia Lợi cùng nhau trèo núi. Khi trèo
đến nữa chừng, họ bị lạc đường. Đang khi tiến thoái
lưỡng nan, đoàn người liền mang địa đồ ra và bắt đầu
thảo luận. Đương nhiên, trước tiên họ cần phải xác định
vị trí hiện tại họ đang ở đâu
Không
bao lâu, một người trong đoàn đột nhiên la lớn:
“Tôi biết hiện chúng ta ở đâu!”
“Ở đâu?”
“Các vị có thể xem ngọn núi cao kia! Hiện tại chúng ta
lại ở đỉnh núi cao nầy”.
Đây
chỉ là một câu chuyện khôi hài, nó không phải là một bài
học triết lý cao siêu gì cả, nó chỉ gợi sáng trong một
chớp nhoáng nhưng thường vẫn có người đặt ra rất nhiều
vấn đề gở để phải đau đầu nhức óc.
“Điều
đó có ý nghĩa gì? Hiện tại họ đang ở trên đỉnh của
một ngọn núi khác!”
Mỗi
lần kể xong chuyện tiếu lâm nầy hoặc tới những vấn đề
thuộc loại như thế, khiến tôi không biết phải trả lời
thế nào mới phải. Bởi vì bất cứ ai ở ngọn núi nầy
hay ngọn núi kia, hoặc là ngọn núi khác cũng vậy, chỉ cần
bảo ngọn núi mình đang ở: Thế không phải “ngọn núi nầy”
sao? Vì thế sau khi các vị nghe hết câu chuyện nầy, ngoại
trừ cái cười, không biết có phát hiện được chính mình
cũng giống như vị quý tộc Hung Gia Lợi vừa kể vì đã không
thể khẳng định đương hạ (lập tức) là như thế nào.
Trong
cuộc sống của chúng ta, những trường hợp xảy ra tương
tự như thí dụ trên nhiều đến nỗi không sao kể hết.
Ví
như một viên chức của đài khí tượng, trong một cơn mưa
lớn đã cầm bản đồ khí tượng và la: “Trần mưa nầy
đã không chính xác, căn cứ trên bản đồ của tôi thì không
có mưa!”
Ví
như vào khoảng thượng tuần tháng 10, khí lạnh bắt đầu
ập đến nhưng vì lẽ vẫn còn mùa thu nên đã có bao nhiêu
người cho rằng thà cứ ngồi co chứ không chịu mang lò sưởi
ra để dùng. Ví như đứa trẻ nọ đã dứt hẳn bệnh cảm,
tinh thần đã phục hồi, nhưng vì mẹ em đã mua một lượng
thuốc dùng trong năm ngày, do vậy, em bé bị bắt buộc phải
nằm trong chăn để uống cho hết số thuốc đã mua.
Những
trường hợp như thé nếu suy gẫm kỹ phải chăng chúng ta
cũng đã từng có những lần về vị trí của mình “Trên
đỉnh của ngọn núi ấy” một cách tương tự?
Đây
là việc tầm thường trước mắt, hiện tại, đang ngay khi
nó xảy ra mà chúng ta còn không thể nhận được nó, như
thế thì đủ biết không phải chỉ riêng có đoàn quý tộc
Hung Gia Lợi mới là những kẻ đáng cười!
|